Tam Công Chúa Trong Lời Đồn

Chương 12: Chương 12. Ta Mang Thai Rồi!


trước sau

Thành chủ dừng một chút, ngay sau đó liền nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng: “Thỉnh an sao? Ta thấy nó đến đây vì Hàn Thước thì có.”

Nữ nhi của mình, chẳng lẽ thành chủ còn không rõ nhất sao, Trần Thiên Thiên làm gì có tâm tư đi thỉnh an bà bao giờ. Không có việc, còn lâu mới đến đây!

Tuy rằng bây giờ Trần Thiên Thiên không phải là Trần Thiên Thiên thật sự, nhưng không thể không nói, Tiểu Thiên cũng không kém Trần Thiên Thiên ở phương diện này chút nào.

Tang Kỳ vội vàng nói: “Thành chủ nói chí phải, Tam công chúa...”

Lời còn chưa dứt, Tiểu Thiên đã hớt hải chạy vào, kêu to “Mẫu thân... Mẫu thân!”

Thành chủ và Tang Kỳ chưa kịp quay đầu lại, Tiểu Thiên đã hấp tấp xông tới, nhìn quét một vòng bên trong, tìm được người mặc quần áo quý giá nhất, có khí phách mạnh nhất.

Tiểu Thiên khoa trương nói: “Mẫu thân, người tha cho Hàn Thước đi!”

Thành chủ cũng không quay đầu lại, tiếp tục trang điểm chải chuốt, hoàn toàn không có muốn để ý tới lời Tiểu Thiên.

Tang Kỳ nhìn Tiểu Thiên, mở miệng khuyên nhủ: “Tam công chúa, đêm tân hôn, Hàn Thiếu Quân đã mưu hại người, theo luật phải trảm.”

Nghe vậy, Tiểu Thiên vội vàng giải thích: “Hàn Thước huynh ấy không có ý hạ độc ta đâu. Đó là ta nghi oan cho huynh ấy. Hôm qua ta say rượu... say rượu thôi mà!”

Tang Kỳ nói: “Tam công chúa có tửu lượng cao, trước giờ ngàn ly không say, vì sao tối hôm qua chỉ một ly mà đã ngã?”

Tiểu Thiên nghẹn lời, “Ta...”

Trên bàn, giọt nước liên tiếp rơi xuống, Tiểu Thiên liếc mắt một cái.

Không biết nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Bao giờ xử trảm Hàn Thước?”

Tang Kỳ nói: “Hồi bẩm Tam công chúa, giờ ngọ ba khắc.”

Giờ ngọ ba khắc?

Tiểu Thiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hít một hơi khí lạnh, vội hỏi nói: “Giờ khắc mấy rồi?”

Tang Kỳ nói: “Giờ ngọ một khắc rồi.”

Tiểu Thiên nháy mắt liên hồi, “Đã là giờ ngọ một khắc rồi sao? Chuyện liên quan tới mạng người đó. Giờ đã là một khắc rồi, ngươi còn hỏi tửu lượng của ta. Người nói xem có quan trọng không...”

Tiểu Thiên chưa nói xong, Thành chủ liền đập một cái vào bàn, trách cứ nói: “Hỗn xược! Đương nhiên là quan trọng, con là con gái ta, xuất thân cao quý. Đừng nói là say bất tỉnh, dù chỉ thiếu mất một cọng tóc, cũng là chuyện lớn, há phải trò đùa?”

Thấy Thành chủ tức giận, mọi người trong phòng đều quỳ xuống.

Tiểu Thiên cũng bị Thành chủ dọa đến, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng nhỏ giọng nói: “Hung dữ quá đi...”

Nhìn Tiểu Thiên hoang mang, lo sợ, thành chủ có chút mềm lòng, khí ngữ lại ôn hòa.

“Thiên Thiên, Hoa Viên thành chúng ta, tận hưởng phú quý nhờ mỏ quặng Ô Thạch. Từ trước đến nay, Huyền Hổ luôn tôn sùng phái nam, nam nhân chính là trời. Không đội trời chúng với Hoa Viên chúng ta. Lại còn rình mò Ô Thạch của chúng ta như hổ rình mồi. Thành chủ Huyền Hổ cứng đầu như thế, lại chủ động đưa con trai duy nhất của hắn đến Hoa Viên chúng ta làm rể. Con nói xem, hắn là thật lòng hàng phục hay hay còn có mưu đồ khác?”

Thành chủ nói nhỏ nhẹ, Tiểu Thiên lại bày vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhìn giọt nước tí tách rơi.

Thấy thế, Thành chủ hận sắt không thành thép, lắc lắc đầu, dùng lời thấm thía nói: “Bỏ đi, bỏ đi, chuyện này ta đã nói với con rất nhiều lần rồi. Nếu mà con hiểu được thì cũng giúp ta san sẻ từ lâu rồi. Vốn dĩ Hàn Thước muốn thành hôn với Sở Sở. Không ngờ bị con cướp hôn trước mặt mọi người...”

Tiểu Thiên vội vàng cắt lời Thành chủ, khẩn cầu nói: “Con... con... con biết lỗi rồi ạ. Chẳng phải con đến đây để nhận lỗi sao? Hơn nữa con với huynh ấy không tế trời, không diễu phố, không bái đường... Người cứ xem như hai đứa con chưa thành thân đi, Người bảo huynh ấy thành hôn với Sở Sở đi mà."

Nghe câu nói, Thành chủ lại giận dữ lên, “Nhưng người cả thành đều biết con đã cướp hôn, Sở Sở còn chịu lấy Hàn Thước sao?”

Tiểu Thiên: “...”

Nam nữ chính có thể để vun đắp tình cảm sau cũng được, nhưng Hàn Thước nhất định không thể chết bây giờ được.

Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ ra kế mang thai, che bụng mình, vẻ mặt thảm thương, nhìn thành chủ nói: “Con hiểu... nhưng nó không hiểu.”

Thành chủ sửng sốt……

Tang Kỳ cũng ngạc nhiên……

Mọi người trong phòng đều tròn mắt……

Tiểu Thiên thấy mọi người không nói gì, liền làm bộ che miệng, nôn khan một trận: “Ọe... ợ... ọe...”

Thấy thế, Thành chủ hoảng hốt, muốn hỏi lại, thấy Tiểu Thiên bổ nhào vào đĩa mơ chua trên bàn, ăn lấy ăn để rồi khen ngon.

Ở xong trong nháy mắt, Tiểu Thiên bị chua liền suýt nữa nhổ ra.

Tiểu Thiên chịu đựng, càng ăn càng ghê tởm, càng ghê tởm càng phải ăn, vừa ăn vừa muốn nôn.

Một người hầu vội vàng đi lên hầu hạ.

Thành chủ thấy thế, đã hiểu hết mọi chuyện.

Tang Kỳ cau mày, có chút khó xử nhìn về phía Thành chủ, thấp giọng nói: “Thành chủ, có cần mời một đại phu đến khám hay không?”

Thành chủ hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Thiên một cái, có chút giận nói: “Mời đại phu làm gì? Chuyện này đại phu có hiểu rõ bằng ta không?”

“Thành chủ...”

Tiểu Thiên ôm bụng, thật cẩn thận nhìn Thành chủ, thấy Thành chủ tựa hồ tin nàng lời nói, liền tiếp tục nôn khan một trận.

Thành chủ một bộ hận sắt không thành thép, nhìn về phía Tiểu Thiên, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, của ai?!

“Con không biết...” Trần Tiểu Thiên mờ mịt lắc đầu nói: “Cứ... cứ xem như của Hàn Thước đi.”

Chỉ nghe “Coong” một tiếng, Thành chủ nắm chặt cái trâm cài trên đầu, quăng trên mặt đất, tức tối Tiểu Thiên.

Nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi bảo bối mình yêu thương nhất, bất luận là làm sai cái gì, bà luôn nguyện ý bao dung nó vài phần.

Cuối cùng, Thành chủ miễn cưỡng đem trong lòng lửa giận áp chế xuống, trừng mắt Tiểu Thiên nói: “Hoang đường! Hôm kia Hàn Thước vào thành, hôm qua thành thân với con, hôm nay con đã...đã có rồi?”

Thành chủ chỉ vào bụng Tiểu Thiên, tức giận đến nói năng lộn xộn.

Tiểu Thiên giống như lợn chết không sợ nước sôi, cứ trơ ra ở đấy.

Thành chủ tiếp tục mắng: “Con... con đúng là không nên thân. Nói cho cùng... cho dù là nữ tử thành Hoa Viên không bị ràng buộc như ở Huyền Hổ, Nhưng cũng có lễ pháp, con đường đường là con gái Thành chủ, tốt xấu gì cũng phải chú ý tới phép tắc, thể thống chứ!”

Giọt nước kia tí tách một tiếng, lại một giọt nước rơi xuống.

Tiểu Thiên biểu tình lười nhác, khẽ cười một tiếng nhắc nhở nói: “Mẫu thân, giờ ngọ hai khắc rồi đấy.”

Thành chủ lập tức nghẹn lời, quay đầu nhìn Tang Kỳ.

Tang Kỳ bất đắc dĩ gật gật đầu.

Thành chủ nói to: “Tang Kỳ, ngươi đi nói với Hàn Thước, chỉ cần hắn chịu nhận cái thai này, thì ta sẽ tha tội cho hắn!”

Nghe được lệnh Thành chủ, Tang Kỳ vội vàng lên tiếng, rồi bước uyển chuyển nhẹ nhàng, chậm rãi đi bộ ra ngoài.

Thành chủ nhìn giọt nước tính giờ, vạn phần nôn nóng, không kiên nhẫn, thúc giục nói: “Nhanh lên!"

Nghe vậy, Tang Kỳ liền vội vàng cúi đầu mà chạy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI