Tam Công Chúa Trong Lời Đồn

Chương 31: Chương 31. Uống Nhiều Nước Ấm


trước sau

Chờ Hàn Thước đi rồi, Tiểu Thiên mới nhìn đám nhạc công, bắt đầu phát sầu.

Nhiều người như vậy, cho ở chỗ nào đây...

Sau một lát, phòng ngủ Hàn Thước...

Ngoài cửa, một Nhạc công ngượng ngùng bước vào phòng Hàn Thước.

Chờ một lúc sau, Nhạc công kia mới sửa bộ dáng tuỳ tiện vừa rồi, biểu tình cương nghị, quỳ xuống đất hành lễ với Hàn Thước.

Nhạc công này là mật thám Huyền Hổ, cung kính hành lễ, nói: “Thuộc hạ bái kiến Thiếu Quân.”

Biểu tình tức giận lúc nãy của Hàn Thước đã thay đổi, mà lúc này là biến thành một mảnh lãnh đạm. Hắn nhìn nhạc công trước mặt, nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”

Nhạc công mật thám đó đứng dậy, hổ thẹn nhìn Hàn Thước nói: “Thiếu Quân anh minh, nghĩ ra cách này để tiểu nhân danh chính ngôn thuận gặp Thiếu Quân.”

“Không sao.” Hàn Thước nhìn Nhạc công kia, lãnh thanh nói: “Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, không cần quanh co lòng vòng.”

“Thiếu Quân... Tiểu nhân vô năng, mai phục nhiều năm ở Hoa Viên Thành, cũng không thám thính được tung tích của long cốt, nhưng...” nói đến một nửa, nhạc công kia dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Khách hàng của tiểu nhân, đều là quan to quý tộc, Hoa Viên Thành có bao nhiêu bạc, quân Hộ Thành có bao nhiêu binh mã lương thảo, sức khỏe thành chủ Hoa Viên Thành thế nào, tiểu nhân nắm rõ như lòng bản tay, Thiếu Quân người muốn biết chuyện gì? Ngài cứ việc hỏi!”

Bạch Cập cầm bút lông cùng mật giấy chuẩn bị viết.

Hàn Thước ho khan một chút, tựa hồ như nghĩ tới cái gì, biểu tình trên mặt thoáng có chút vặn vẹo, giọng cũng càng nói càng nhỏ, “Trước đây Trần Thiên Thiên tới chỗ các ngươi làm gì?”

Lời vừa dứt, Nhạc công mật thám cùng Bạch Cập sửng sốt.

Bạch Cập ai oán nhìn về phía Hàn Thước, “Thiếu Quân!”

Hàn Thước cũng có chút ngượng ngùng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng như thế nào.

Cùng lúc đó, phủ Thành chủ...

Thành chủ ngồi ngay ngắn trước bàn, cầm bút viết di lệnh.

Tang Kỳ đứng một bên nhìn Thành chủ.

Thành chủ đặt bút, chậm rãi viết: Nếu có bất trắc gì, ngôi vị Thành chủ truyền lại cho Nhị quận chúa Trần Sở Sở.

Tang Kỳ xem sau, trầm tư mở miệng nói: “Thành chủ, nghe nói đám nhạc công Giáo Phường Ti đó, đều bị Nhị quận chúa thu nạp rồi.”

Thành chủ dùng bút, quay đầu nhìn về phía Tang Kỳ, trầm giọng nói: “Cái gì?”

Tang Kỳ do dự một lát, nhưng vẫn là đem tin tức bẩm báo “Dạ... Mới vừa truyền tin đến, Tam công chúa cũng không thu đám nhạc công Giáo Phường Ti, đám người đó đều bị Nhị quận chúa nhận rồi!”

Thành chủ cả kinh, bút trong tay rơi xuống, mực bắn tung tóe trên giấy, bức di lệnh bị hủy toàn bộ.

Tang Kỳ thấy thế, cầm giấy chạy nhanh tới, lại bị Thành chủ đẩy ra.

Thành chủ hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng xuống, giọng nói âm trầm, “Còn viết cái gì nữa! Sở Sở gần đây càng ngày càng buông thả! Cả ngày ở chung với đám ngươì Giáo Phường Ti thì còn danh tiếng gì nữa, uổng công ta trải sẵn đường cho nó!”

Tang Kỳ thấy Thành chủ tức giận, liên tục trấn an nói: “Thành chủ bớt giận, tiểu nhân nghe nói, Tam công chúa bây giờ đã hồi tâm chuyển ý, trong phủ chỉ còn một nhạc công cũng sắp tiễn đi rồi.”

Nghe vậy, Thành chủ giật mình, có chút không tin, mở miệng hỏi một lần nữa, “Có chuyện này sao?”

“Hình như...” Tang Kỳ nhăn mày, “Là vì Hàn Thiếu Quân.”

Nghe Tang Kỳ nói vậy, Thành chủ đã sớm liệu đến bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Thành chủ...” Tang Kỳ nhìn về phía bà.

Thành chủ bất đắc dĩ nói: “Thiên Thiên là đứa trẻ đơn thuần, thế nào lại cứ coi trọng cái loại nam nhân tâm tư khó dò như Hàn Thước kia chứ... huống chi Thiên Thiên làm sao có thể được.”

Tang Kỳ quan sát kỹ thần sắc trên mặt Thành chủ, lúc lâu sau mới thật cẩn thận mở miệng: “Tam công chúa từ trước đến nay có phúc khí, gần đây lại rất tiến bộ, chưa chắc không thể...”

“Ngươi tưởng ta lại không biết?” Còn không đợi Tang Kỳ nói hết lời, Thành chủ liền mở miệng, chậm rãi lắc lắc đầu nói: “Chỉ là Hàn Thước kia, thật sự không đơn giản. Ta vốn muốn để hắn với Sở Sở, ai ngờ... Hầy! Đều là số mệnh...”

Trong đình viện Nguyệt Li phủ, Hàn Thước biểu tình phức tạp nhìn phía phòng ngủ của Tiểu Thiên.

Bạch Cập cũng theo ánh mắt hắn mà nhìn lại, nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi: “Thiếu Quân, sao người đem tất cả nhạc công cho Nhị quận chúa trừ Tô Mộc?”

Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng, “Tất nhiên là để mật thám của chúng ta tiếp tục thăm dò tin tức.”

“Thiếu Quân anh minh.” Bạch Cập suy tư một lát, nói: “Tiểu nhân còn tưởng, người muốn phò tá Tam công chúa mà cố tình đưa nhạc công tới phủ Nhị quận chúa, hủy hoại thanh danh nàng ta!”

Lời vừa dứt, Hàn Thước lập tức ho hai tiếng.

Bạch Cập nghĩ nghĩ, liền nhịn không được cười nói: “Mặc kệ là vì cái gì! Thiếu Quân vì Tam công chúa mà xin Tô Mộc, Tam công chúa trong lòng chắc chắn sẽ cảm kích ngài. Tiểu nhân nghe nói, Tam công chúa tốn rất nhiều ngân lượng tìm một cây đàn cổ, chắc là tặng cho Thiếu Quân tạ lễ.”

Nghe vậy, Hàn Thước không nhịn được cười tươi như hoa, giả bộ không thèm để ý, nhưng là giọng lại có chút đắc ý: “Hiếm khi Trần Thiên Thiên muốn lấy lòng ta, khi nào nàng tới tặng, chúng ta cứ làm bộ ngạc nhiên, toại nguyện tâm ý của nàng ấy. Cũng đừng nói cho nàng biết rằng ta không biết đánh đàn.”

Bạch Cập vội vàng nói: “Vâng, Thiếu Quân suy nghĩ chu đáo.”

Lúc này, Tử Duệ ôm một cái hộp đàn đi theo sau Tiểu Thiên, hai người từ phòng ngủ đi ra.

Hàn Thước thấy, liền giả bộ, ho nhẹ hai tiếng.

Tiểu Thiên, Tử Duệ nghe tiếng ho liền dừng lại, nhìn về phía Hàn Thước, hiển nhiên là không rõ hắn có ý gì.

Hàn Thước, Bạch Cập mất tự nhiên nhìn đi phía khác.

Tiểu Thiên nhíu mày khó hiểu, tiếp tục cùng Tử Duệ đi tới cửa.

Bạch Cập thấy hai người định đi, đành phải gọi lại.

“Tam công chúa!”

Nghe vậy, Tiểu Thiên và Tử Duệ lại đứng yên, nhìn về phía Hàn Thước cùng Bạch Cập, Hàn Thước làm bộ ho khan nhìn đi hướng khác, lại bày ra bộ dáng không thèm để ý.

Bạch Cập nhìn thoáng qua Hàn Thước, nói: “Thiếu Quân của chúng ta đang ở chỗ này.”

Lúc này Tiểu Thiên đang vội vã đi ra ngoài, liền mở miệng nói cho có lệ: “À, buổi sáng tốt lành nhé.”

Nói xong, nâng tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Cập và Hàn Thước không dám tin nổi, cùng nhau nhìn Tử Duệ ôm hộp đàn trong tay.

Tử Duệ phát hiện ánh mắt hai người, liền theo bản năng đem giấu phía sau.

Bạch Cập buồn bực, “Còn chuyện gì không?”

“Còn chuyện gì?” Tiểu Thiên trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng bừng tỉnh nói: “Đúng rồi, vừa rồi thấy Thiếu Quân ho khan, chú ý thân thể, uống nhiều nước ấm!”

Bạch Cập và Hàn Thước ngây ra tại chỗ.

Tiểu Thiên nói xong lại vội vã đi ra ngoài, dặn dò Tử Duệ, “Ngươi nói Bùi Hằng có thích cây đàn ta tặng không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI