"Có những sai lầm... không thể sửa.
Có những cái tên... một khi in trên giấy đăng ký kết hôn, sẽ không bao giờ xóa đi được."
—
08:32 sáng – Cao ốc Hưng Phát Holdings, tầng trệt.
Trịnh An Nhiên giậm chân trước thang máy, miệng lầm bầm:
“Cái số mình chắc hợp với làm giúp việc, chứ đi xin việc lần nào cũng lạc đường, té nước, hay bị chim ị lên vai...”
Tay phải ôm tập hồ sơ dày cộm, tay trái ôm... cái bụng đói meo vì sáng nay chỉ kịp ăn đúng một nửa bánh mì, cô bước vào thang máy với đôi giày bệt sắp há miệng vì rách keo.
Lên tầng 17 – văn phòng tổng giám đốc.
– “Cô An Nhiên?”
Giọng một người đàn ông vang lên, trầm thấp, có lực, nhưng không hề có ý chào đón.
An Nhiên ngơ ngác, nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, ánh sáng từ cửa kính phản chiếu lên gương mặt góc cạnh lạnh lùng.
Lê Vũ Minh.
29 tuổi. Tổng tài của Hưng Phát Holdings.
Nổi tiếng trong giới doanh nhân với 3 chữ: "Lạnh – Đẹp – Nguy hiểm."
—
5 phút sau.
– “Cô đọc kỹ hợp đồng chưa?” – Vũ Minh lạnh lùng hỏi, đẩy tờ giấy sang phía cô.
An Nhiên gật đầu lia lịa:
– “Dạ dạ… em đọc rồi. Hợp đồng tuyển dụng thực tập ba tháng đúng không ạ?”
– “Tốt. Vậy ký đi.”
An Nhiên cười gượng, nhanh tay ký vào phần tên:
TRỊNH AN NHIÊN – mực còn chưa khô.
Anh không nói thêm, chỉ ấn nút gọi:
– “Luật sư Trần, chuẩn bị đơn đăng ký kết hôn gửi đến phòng hộ tịch. Cô ấy vừa ký xong.”
—
"RẦM!"
An Nhiên đứng bật dậy làm đổ cả ghế:
– “KHÔNG KHÔNG KHÔNG!!! Em ký hợp đồng thực tập!! Cái này là... cưới sao?!”
Vũ Minh nhìn cô như nhìn... một sinh vật không định nghĩa được:
– “Bản hợp đồng có tiêu đề rõ ràng:
‘HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN TẠM THỜI – Mã hiệu V.M x A.N’.
Cô đọc mà?”
An Nhiên há hốc, vồ lấy bản hợp đồng trên bàn – đúng là có ghi thiệt.
Chỉ là cô... tưởng “V.M” là “Việc Mới”, còn “A.N” là “Áp dụng nhanh”.
Cái đầu tự tin + bụng đói = bi kịch.
– “Tôi không cưới ai hết!! Hủy ngay!!”
Vũ Minh đứng dậy, tiến gần – mỗi bước của anh khiến cô lùi một bước, cho đến khi... lưng chạm tường kính.
– “Một khi hợp đồng có hiệu lực, hủy ngang... phải đền bù thiệt hại hình ảnh, tổn thất uy tín, và vi phạm điều khoản bí mật.”
Anh hạ thấp giọng:
– “Tổng cộng... 1 tỷ đồng.”
An Nhiên trợn tròn mắt:
– “1 tỷ?! Em làm cả đời chưa tới 100 triệu!”
– “Vậy cô nên diễn cho tốt vai trò ‘vợ sắp cưới’ của tôi. Trong 90 ngày tới.” – anh ngừng lại một nhịp – “Hoặc... chuẩn bị hầu tòa.”
—
Nội tâm An Nhiên:
"Trời ơi, mình chỉ muốn có việc làm ổn định thôi mà?
Sao thành... vợ tổng tài?"
"Không được. Phải thoát. Phải tỉnh táo. Mình không phải nữ chính phim truyền hình, mình là dân thường. Dân! Thường!"
Nhưng khi mở điện thoại – 22 cuộc gọi nhỡ từ mẹ, 2 tin nhắn đòi nợ từ ngân hàng, và một thông báo:
“Tài khoản khả dụng: 137.000đ”
Cô thở ra:
“Thôi thì... cưới đại, nhưng không được yêu.
Chỉ là... diễn thôi mà.”
Cô đâu ngờ...
Với Lê Vũ Minh, “giả vờ yêu”… lại là trò chơi nguy hiểm nhất.
—
🔥 (Hết chương 1 – 3000 chữ full sẽ gồm thêm cảnh ra mắt mẹ chồng giả, đối đầu với thư ký “crush sếp”, và cú điện thoại đầy ẩn ý từ “người cũ” của anh...)