“Thứ đáng sợ hơn cả hợp đồng… là gia đình của người ký hợp đồng.”
Buổi tối – Biệt thự họ Lê – khu Vinhomes Central Park
An Nhiên đứng chết trân trước cổng nhà như thể mình là nhân vật phụ bị lạc vào phim cổ trang.
Cổng tự mở bằng hệ thống nhận diện khuôn mặt. Nhưng thay vì cảm thấy “xịn sò” như phim, cô thấy… lạnh gáy.
Đây là lần đầu tiên cô đi gặp mẹ chồng – theo đúng nghĩa đen.
Điều đặc biệt là: cô chưa biết mặt chồng. Chính xác là, chồng giả.
Vũ Minh bảo:
– “Chỉ cần em đi theo anh, nói đúng kịch bản. Mẹ tôi thích gái hiền, lễ phép, biết nấu ăn, không phản ứng thái quá.”
Cô bặm môi:
“Nói nghe dễ lắm. Nhưng mẹ anh là CEO nghỉ hưu, từng là ‘mẹ hổ’ ngành bất động sản, nổi tiếng phán câu nào là… giới tài chính ngưng thở câu đó.”
—
Bên trong phòng khách
Bà Ngô Tuyết Lan – mẹ Vũ Minh, khoảng 50, vẫn giữ nét sắc sảo của một nữ tổng tài một thời. Mái tóc được búi gọn, trang sức tinh tế, ánh mắt quét như tia X-ray.
Bên cạnh là Thư Kỳ, trợ lý lâu năm của bà, đồng thời là… người từng “nhăm nhe” giới thiệu cháu gái mình cho Vũ Minh.
Bà Tuyết Lan nhìn An Nhiên từ đầu tới chân, ánh mắt lướt như thể đang… định giá một món hàng vintage vừa được trưng trong shop hiệu.
– “Cháu là An Nhiên?”
– “Dạ… vâng, con chào bác ạ.” – An Nhiên cúi đầu, suýt trượt chân vì thảm dày quá.
Vũ Minh vẫn điềm nhiên ngồi cạnh, rót trà như thể đây là cuộc họp thường lệ của hội đồng quản trị.
– “Con bé trông ngây thơ.” – bà nói nhỏ, không rõ khen hay chê.
Thư Kỳ xen vào, nửa cười nửa mỉa:
– “Hình như cháu từng… học nghề bếp hả? Vậy chắc món cá chưng tương cháu nấu được ha?”
An Nhiên run nhẹ, không biết nói sao.
“Cá chưng tương… là cái gì vậy trời. Trong giáo trình mì gói của mình chưa có món đó!”
Vũ Minh lên tiếng ngay:
– “An Nhiên nấu ăn ngon. Cháu đang theo học khoá bếp riêng để chuẩn bị cho hôn lễ. Cá chưng tương? Không thành vấn đề.”
An Nhiên quay sang lườm anh nhẹ, môi mím lại:
“Anh có biết em từng đốt cháy cả nồi cơm điện khi luộc trứng không?!”
Bà Tuyết Lan khẽ cười:
– “Được rồi. Cưới xin không phải chỉ vì biết nấu ăn. Quan trọng là hai đứa có… tình cảm thật không.”
Cả hai đồng thanh:
– “Có ạ.”
– “Tất nhiên.”
Hai giọng nói khác nhịp, khác âm điệu, khác độ tự nhiên.
Không khí lặng đi một giây.
—
Lúc ăn tối – Bàn ăn dài như chiến tuyến
An Nhiên bị xếp ngồi giữa mẹ chồng và Thư Kỳ.
Vũ Minh ngồi đối diện, ánh mắt lúc nào cũng như muốn nói:
“Cứu tôi với.”
Mẹ anh liên tục hỏi:
– “Hai đứa quen nhau khi nào?”
– “Ai tỏ tình trước?”
– “Kế hoạch sau cưới thế nào?”
– “Sinh con vào năm nào là đẹp?”
– “Tháng sau mẹ đặt tiệc cưới tại khách sạn 6 sao rồi nha.”
An Nhiên nội tâm rít lên:
“Cái gì mà sinh con?! Mình mới ký hợp đồng sáng nay, tối đã đẻ luôn là sao?!”
—
Sau bữa ăn
Vũ Minh và An Nhiên ra ban công đứng riêng một lát.
An Nhiên cúi đầu:
– “Sao anh có thể nói dối tỉnh bơ vậy được?”
– “Tôi không nói dối. Tôi đang thực hiện đúng hợp đồng. Em mới là người sắp phá hỏng tất cả.”
Cô quay sang:
– “Anh biết không? Em chưa từng… làm ‘dâu tương lai’ kiểu này. Em là kiểu người, nếu có yêu, thì yêu thật. Còn không, em thà đi ship đồ ăn còn hơn.”
Anh im lặng, rồi đáp gọn:
– “Tốt. Nhưng bây giờ, em là ‘vợ tạm thời’. Và vợ tôi... không được phép bỏ chạy.”
Câu nói lạnh đến mức… gió cũng ngừng thổi một giây.
—
Trên xe về – Nội tâm An Nhiên
“Mình đã ký rồi. Mình hết đường lui rồi. Nhưng... có phải mình đang dấn thân vào một thứ không phải của mình không?”
“Anh ấy đẹp trai. Nguy hiểm. Lạnh lùng. Nhưng... ánh mắt đó, khi nhìn mẹ mình, khi nhìn cô thư ký kia… tại sao mình lại thấy không yên lòng?”
Tin nhắn đến từ người lạ:
“Cô là gì của Vũ Minh? Nếu chưa biết anh ta nguy hiểm thế nào... thì biến đi trước khi quá muộn.”
An Nhiên cứng đờ tay cầm điện thoại.
Lần đầu tiên… cô thấy sợ.
—