Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 14: Vết Nứt Trong Lòng Tin


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi họp báo đình đám, mạng xã hội chia làm hai phe rõ rệt. Một bên tung hô Vũ Minh là “tổng tài dám yêu, dám nhận”, bên còn lại xì xào: “Chắc yêu gì, diễn hay thôi.” Họ mang ảnh cũ của An Nhiên ra soi từng chi tiết, từ đôi giày cô mang trong một buổi hội thảo, đến kiểu tóc khác biệt của cô từ hai năm trước – như thể tìm được manh mối nào đó sẽ vạch trần cả mối tình đang khiến họ ngứa mắt.

An Nhiên không đọc bình luận. Nhưng cô biết rõ: mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.

Cô và Vũ Minh chuyển về căn hộ mới – không thuộc biệt thự nhà họ Vũ, cũng không gần công ty. Một căn penthouse đơn giản, tầng cao, nhiều ánh sáng, và quan trọng nhất: không ai biết họ ở đâu.

“Anh thấy ổn không?” – An Nhiên hỏi khi cả hai đang sắp xếp đồ đạc. “Rời khỏi nhà mẹ, chọn sống với em như thế này?”

“Anh không chọn sống với em.” – Vũ Minh nói, mắt không rời khỏi việc treo bức tranh trên tường. “Anh chọn sống đúng với mình. Và đúng người.”

Nghe vậy, cô cười, lòng nhẹ đi vài phần. Nhưng nụ cười ấy chưa kịp kéo dài bao lâu thì bầu không khí bất ngờ thay đổi.

Buổi tối, khi cả hai đang ăn cơm, điện thoại Vũ Minh rung lên.

Tin nhắn đến từ một số lạ.

“Tôi biết quá khứ của anh. Nếu không muốn An Nhiên biết sự thật, hãy rút khỏi truyền thông. Hoặc chờ xem tin nóng ngày mai.”

Vũ Minh nhìn chằm chằm màn hình. Gương mặt anh tối sầm. An Nhiên thấy rõ nhưng anh không nói gì. Anh cất điện thoại vào túi, tiếp tục ăn như không có gì xảy ra.

“Có chuyện gì sao?” – cô hỏi.

“Không. Công việc thôi.” – anh đáp, tránh ánh mắt cô.

Đó là lần đầu tiên Vũ Minh nói dối cô – và cũng là lần đầu tiên An Nhiên cảm thấy có một khoảng cách vô hình bắt đầu len vào giữa hai người.


Sáng hôm sau, đúng như lời đe dọa, một bài viết được đăng lên một fanpage có gần triệu lượt theo dõi.

“Sự thật về quá khứ của tổng giám đốc Vũ Minh: Người yêu cũ mất tích bí ẩn, liên quan đến scandal tài chính năm năm trước?”

Không ảnh, không dẫn chứng cụ thể – nhưng vừa đủ để gây hoang mang. Tin được lan truyền chóng mặt. Các trang báo mạng bắt đầu đào lại hồ sơ của Vũ Minh. Một số forum thậm chí tìm được hình của anh với một cô gái lạ – chụp ở Paris cách đây nhiều năm. Cô gái ấy – được gọi tên là Minh Hạ – được cho là người yêu đầu tiên, và cũng là người từng dính líu đến một dự án thất bại mà Vũ Minh giấu kín trong tiểu sử doanh nghiệp.

An Nhiên đọc tin vào buổi trưa, khi đang họp cùng một đối tác. Cô đứng lặng trong nhà vệ sinh, nhìn dòng tin lan tràn trên điện thoại, lòng rối bời.

Cô không nghi ngờ Vũ Minh. Nhưng… cô thấy hụt.

Không phải vì quá khứ anh từng yêu ai, từng thất bại gì. Mà vì… tại sao anh không nói gì với cô?

Tối đó, khi cô về đến nhà, Vũ Minh đã đứng chờ trong bếp, áo sơ mi xắn tay, nấu món mà cô thích nhất – mỳ Ý sốt kem nấm. Nhưng hôm nay, dù hương vị vẫn ngon như thường, cổ họng cô lại nghẹn đắng.

“Anh không có gì muốn nói với em sao?” – cô hỏi khi buông nĩa.

Vũ Minh im lặng một lúc, rồi đặt ly rượu xuống bàn.

“Anh xin lỗi.”

“Vì điều gì?”

“Vì đã để em phải biết mọi thứ theo cách đó.”

“Vậy thì… nói em nghe đi. Về Minh Hạ. Về Paris. Về tất cả.”

Anh nhìn cô. Một ánh nhìn mệt mỏi, sâu đến mức tưởng như che giấu hàng ngàn lớp ký ức.

“Minh Hạ… là người đầu tiên anh nghĩ sẽ lấy làm vợ.”

“Cô ấy đâu rồi?”

“Cô ấy mất. Ba năm trước. Tai nạn xe hơi ở Lyon.”

An Nhiên khựng người.

“Lúc đó, anh đang trong giai đoạn khó khăn nhất. Một dự án đầu tư bên Pháp bị sập. Mọi người nghĩ anh là người đẩy cô ấy vào rủi ro. Nhưng sự thật là… Minh Hạ đã đứng tên thay anh trong hợp đồng vì muốn anh tránh trách nhiệm pháp lý.”

Cô không nói gì. Gương mặt anh hiện rõ nỗi đau.

“Cô ấy không nói với anh. Tự quyết. Tự hy sinh. Anh không kịp ngăn. Rồi… tai nạn xảy ra.”

An Nhiên siết chặt tay.

“Vì sao anh giấu em chuyện đó?”

“Vì anh không muốn quá khứ làm tổn thương hiện tại. Anh nghĩ nếu cứ để nó trôi đi, mọi thứ sẽ yên. Nhưng anh sai.”

Cô thở dài, dựa lưng vào ghế.

“Em không trách anh vì có quá khứ. Em chỉ giận vì anh nghĩ em yếu đến mức không chịu được nó.”

Anh bước đến, nắm lấy tay cô.

“Không phải anh sợ em không chịu được. Mà là… anh không chịu nổi nếu em rời đi.”

“Vậy thì… từ giờ, đừng giấu nữa. Dù là gì, em muốn biết, muốn cùng gánh. Bởi vì yêu không có nghĩa là chỉ đứng bên nhau lúc đẹp. Mà còn phải đi chung qua phần xấu nhất.”

Anh ôm cô thật chặt. Lần đầu tiên, Vũ Minh – người đàn ông tưởng chừng như không bao giờ khóc – để nước mắt rơi, âm thầm giữa vai cô.


Một tuần sau, mọi chuyện dần lắng xuống. Fanpage tung tin đã bị tạm khóa. Một vài bài viết bị xóa vì không có chứng cứ xác thực. Nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó.

Vài nhà đầu tư bắt đầu do dự. Một đối tác lớn hoãn ký hợp đồng. Cổ đông nội bộ bắt đầu thì thầm về “một vị CEO có quá khứ không sạch”.

An Nhiên ngồi trong phòng họp, chứng kiến toàn bộ cuộc họp cổ đông bất thường. Một số người muốn “chuyển giao tạm quyền điều hành để tránh rủi ro hình ảnh”.

“Công ty này không chỉ là hình ảnh một người.” – một cổ đông nói. “Chúng tôi không thể mạo hiểm.”

Vũ Minh im lặng, nhưng ánh mắt kiên định.

An Nhiên đứng dậy, bước đến giữa phòng. Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của tất cả, cô nói:

“Vũ Minh có thể không hoàn hảo. Nhưng không ai trong số quý vị có thể phủ nhận: nếu không có anh ấy, công ty này sẽ không có ngày hôm nay.”

Một tràng xì xào nổi lên.

“Anh ấy có quá khứ. Ai cũng có. Nhưng hiện tại và tương lai… là điều chúng ta đang cần.”

Cô ngừng một chút, nhìn từng người trong phòng.

“Nếu có ai có bản sao hồ sơ đời tư sạch bóng – hãy đứng lên. Còn không… đừng chỉ tay.”

Không ai nói gì thêm. Cuộc họp kết thúc trong im lặng. Nhưng từ hôm đó, ánh mắt người ta nhìn An Nhiên – đã khác.

Không còn là “người được chọn ngẫu nhiên”.

Mà là một người đàn bà biết bảo vệ đàn ông của mình – và dám đứng trước búa rìu dư luận để làm điều đó.


Đêm đó, họ nằm bên nhau trong căn phòng yên tĩnh. Gió thổi nhẹ qua cửa kính.

“Em không thấy sợ sao?” – anh hỏi, tay vuốt tóc cô.

“Sợ chứ.” – cô nói, nhắm mắt. “Nhưng nếu có thêm lần nữa, em vẫn sẽ bước ra.”

“Vì anh?”

“Không. Vì em không muốn sau này phải nói ‘giá như’.”

Anh cười, kéo cô sát hơn.

“Mình có thể không cần quá nhiều người hiểu. Chỉ cần… mình hiểu nhau.”

“Ừ. Và nếu có hiểu lầm… thì cùng nhau gỡ.”


Tình yêu đôi khi không cần bùng nổ. Chỉ cần, giữa lúc mọi thứ đổ vỡ – ta vẫn chọn nắm tay người đó, không buông.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!