Ba ngày sau buổi tiệc tại villa, bầu không khí tưởng chừng yên bình. Vũ Minh vẫn làm việc đều đặn, An Nhiên vẫn đến công ty đúng giờ, không để lộ chút xáo trộn nào. Nhưng đằng sau cánh cửa im lặng ấy, một ván cờ đã bắt đầu được dựng lên – từng quân, từng bước, đều được tính kỹ.
Sáng thứ Sáu, tờ báo kinh tế hàng đầu trong nước bất ngờ đăng tin chấn động: “Tổng giám đốc Vũ Minh và ái nữ tập đoàn spa Lam Group rục rịch chuẩn bị hôn sự. Hôn nhân giữa hai gia tộc lớn sẽ là bước ngoặt mới trong thế giới đầu tư.”
Tin chưa đến tám giờ sáng đã lên trang nhất. Ảnh đính kèm là hình Vũ Minh và Tường Lam đứng cạnh nhau trong buổi tiệc hôm trước. Tuy chỉ là khoảnh khắc hai người chào khách, nhưng qua tay phóng viên, nó trở thành bằng chứng không thể chối cãi.
An Nhiên biết chuyện khi bước vào sảnh công ty, hàng loạt ánh mắt nhìn cô như đang thưởng thức một vở kịch bi hài. Cô giữ thẳng lưng, không nói gì. Nhưng trong lòng, từng dòng suy nghĩ đang xoáy vào nhau như bão cát.
Cô không gọi cho Vũ Minh. Cô biết, nếu anh biết chuyện, anh sẽ tìm cách xử lý. Nhưng vấn đề không phải ở tin tức. Vấn đề là – ai đã thả tin này ra? Và với mục đích gì?
Buổi trưa, Vũ Minh hủy toàn bộ lịch họp, gọi cô lên phòng làm việc. Anh đứng bên cửa kính, gương mặt lạnh như tượng đá.
“Anh xin lỗi.” – giọng anh khàn, mệt mỏi hơn thường lệ.
“Không phải lỗi của anh.” – cô đáp, ngồi xuống ghế đối diện.
“Anh đã gọi luật sư. Nếu cần, sẽ kiện tòa soạn vì đưa tin sai sự thật.”
“Em không cần họ xin lỗi.” – cô nói, ánh mắt bình tĩnh đến lạ. “Em chỉ muốn biết: mẹ anh đứng sau chuyện này đúng không?”
Anh im lặng. Một giây. Hai giây. Rồi gật đầu.
“Bà ấy gửi thông cáo nội bộ cho báo chí, nói rằng hôn nhân giữa anh và Tường Lam đã được hai bên gia đình đồng thuận. Báo chỉ việc biên tập lại và đăng.”
“Và anh không biết trước?”
“Không. Anh chỉ biết sau khi nó được phát hành.”
Cô dựa lưng vào ghế, nhắm mắt. Trái tim nặng trĩu. Không phải vì sợ mất anh. Mà là vì mối quan hệ mà cô tưởng đã dần được chấp nhận – lại bị phủ định chỉ bằng một cú bút máy của người mẹ quyền lực.
“Anh có định phản ứng gì không?”
“Anh sẽ tổ chức họp báo, làm rõ.”
“Và nói gì với thiên hạ?”
“Rằng vợ sắp cưới của anh không phải là Tường Lam. Mà là An Nhiên.”
Cô mở mắt, nhìn anh. Rất lâu.
“Anh nghĩ em chịu nổi áp lực đó sao?”
“Em từng chịu nhiều hơn thế.”
“Đúng. Nhưng lúc đó em là ‘trợ lý không ai để ý’. Còn bây giờ, em là ‘người cướp chồng tương lai của ái nữ quyền lực’. Em không sợ sao?”
“Có. Nhưng anh sợ mất em hơn.”
Một nhịp tim khựng lại giữa không trung.
Chiều hôm đó, An Nhiên bị truyền thông bám sát. Họ chờ sẵn ngoài cổng công ty, lăm lăm máy ảnh. Vừa thấy cô bước ra, một phóng viên đã lao tới.
“Chị An Nhiên! Xin hỏi chị nghĩ gì về tin đồn chị chen vào chuyện tình cảm của Vũ Minh và Tường Lam?”
“Có phải chị dùng hợp đồng hôn nhân để tiếp cận tổng giám đốc?”
“Chị có thể trả lời một câu: chị và Vũ Minh có quan hệ thực sự không?”
Cô không trả lời, cũng không né tránh. Cô chỉ bước thẳng ra xe, không để họ ghi được bất kỳ phản ứng nào. Nhưng khi ngồi vào xe, cô bỗng bật cười.
Nụ cười nhẹ, không mỉa mai, cũng không cay đắng. Chỉ là… mỏi rồi.
Tối đó, tại biệt thự riêng, cô đứng bên cửa sổ, nhìn bóng thành phố xa xa. Vũ Minh bước tới, đặt tay lên vai cô.
“Chúng ta có thể biến mất vài hôm. Đi đâu đó. Tạm thời tránh truyền thông.”
“Em không muốn trốn.” – cô đáp.
Anh nhìn cô, hơi bất ngờ.
“Em mệt, nhưng không muốn biến mất như thể mình có lỗi. Chuyện tình cảm không phải điều cần giấu. Nếu phải trả giá cho tình yêu này… em sẵn sàng.”
Anh ôm cô từ phía sau. “Anh sẽ không để em chiến đấu một mình.”
“Em cũng không để anh mất tất cả vì em. Nếu cần… chúng ta lùi một bước.”
Anh khựng lại. “Ý em là sao?”
“Chúng ta kết thúc hợp đồng. Nhưng không kết thúc nhau.”
Anh nhìn cô. Rất lâu.
“Em muốn yêu anh… mà không có điều kiện nào trói buộc. Em không muốn sống trong cái bóng của giấy tờ, danh phận, hay cuộc thương lượng giữa hai gia tộc. Em muốn, nếu anh nắm tay em… là vì anh thực sự muốn vậy.”
Ngày hôm sau, An Nhiên đích thân đến gặp bà Lê. Không báo trước.
Bà vẫn giữ phong thái sang trọng, ngồi đọc báo giữa khu vườn nhỏ trong biệt thự.
“Bác tưởng con không dám đến đây nữa.” – bà nói, không ngẩng lên.
“Con đến để thông báo.” – Nhiên đáp.
“Thông báo gì?”
“Con và anh Vũ Minh… sẽ chấm dứt hợp đồng hôn nhân.”
Bà ngước lên, ánh mắt lóe tia chiến thắng.
“Tốt. Cuối cùng cũng hiểu thân phận.”
“Nhưng… tụi con không chia tay.”
Nụ cười bà chựng lại.
“Con không muốn tiếp tục trong tư thế một món hàng. Con muốn bác biết: nếu tụi con đến với nhau – không phải vì hợp đồng, không phải vì mẹ, càng không phải vì truyền thông. Mà vì tụi con… yêu nhau.”
“Cô nghĩ… tôi sẽ tin tình yêu đó đủ sức vượt quyền lực, truyền thông, tiền bạc?”
“Con không cần bác tin. Con chỉ cần anh ấy tin. Và tụi con sẽ chứng minh điều đó – từng ngày, từng lựa chọn, từng bước đi.”
Bà không trả lời. Nhưng ánh mắt dần chuyển từ châm chọc sang… nghi ngờ.
Ba ngày sau, Vũ Minh tổ chức buổi họp báo.
Không phải để phản bác.
Mà là để xác nhận.
Anh bước ra trước ống kính. Phía sau là một màn hình chiếu lớn, ghi dòng chữ: “Không có cô ấy, tôi không còn là chính mình.”
“Gần một năm trước, tôi đồng ý một bản hợp đồng hôn nhân. Nhưng sau đó, tôi nhận ra – người phụ nữ ấy không chỉ thông minh, bản lĩnh, mà còn khiến tôi thay đổi. Tôi không cần thêm mối hôn nhân nào. Tôi chỉ cần… An Nhiên.”
Cả hội trường lặng như tờ.
Truyền thông rối loạn. Nhưng cổ phiếu tập đoàn… không giảm. Ngược lại, tăng nhẹ vào cuối phiên.
Bởi vì, giữa một xã hội giả tạo – sự thật đôi khi lại là thứ duy nhất khiến người ta tin.
An Nhiên ngồi xem họp báo qua màn hình điện thoại, trong căn hộ nhỏ nơi cô từng sống khi còn là sinh viên. Cô muốn về đây một hôm – để nhớ rằng mình là ai, đã đi từ đâu, và tại sao phải kiên cường đến vậy.
Điện thoại rung.
Là Vũ Minh.
“Anh kết thúc rồi.”
“Em thấy rồi.”
“Anh muốn em biết – hôm nay, không có một dòng nào anh đọc là do đội ngũ PR soạn.”
“Em biết.”
“Vì anh không cần giả vờ nữa.”
Cô cười.
“Em cũng không cần hợp đồng nữa.”
“Vậy… em có cần anh không?”
“Có. Rất cần.”
Anh thở nhẹ ở đầu dây bên kia. “Vậy… bắt đầu lại từ đầu nhé?”
“Ừ. Bắt đầu từ nụ hôn đầu tiên không có điều khoản nào kèm theo.”
Tối đó, An Nhiên trở lại biệt thự. Không còn là người gắn với bản hợp đồng. Không còn là trợ lý bị nghi ngờ. Cô bước vào như một người phụ nữ đang yêu – và được yêu.
Chuyện tình yêu vốn không dễ. Nhưng yêu đúng người – thì mọi bão giông cũng chỉ là phép thử.