Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 16: Cạm Bẫy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đoạn video được quay từ một góc khuất, ánh đèn vàng hắt xuống lối vào khách sạn khiến hình ảnh mờ nhòe, nhưng không khó để nhận ra dáng người cao lớn, bước đi dứt khoát của Vũ Minh. Người phụ nữ đi bên cạnh anh ta – tóc dài, váy bó sát, tay đặt hờ lên khuỷu tay anh như thể họ là một cặp đôi thân mật.

An Nhiên xem đi xem lại ba lần.

Lần đầu – để chắc chắn đó là Vũ Minh.

Lần hai – để cố tìm một lời bào chữa hộ anh.

Lần ba – để dằn cơn giận đang dâng lên tận đỉnh đầu.

Cô không gọi điện. Không nhắn tin. Cô chỉ tắt màn hình, đứng dậy, thay đồ, và rời khỏi căn hộ mà cô từng nghĩ sẽ là “nơi bắt đầu lại từ đầu” của hai người.


Khi Vũ Minh về đến nhà thì đồng hồ đã chỉ gần nửa đêm. Anh vừa kết thúc buổi tiếp khách đối tác mới – một nhà đầu tư tiềm năng đến từ Nhật – và anh đã từ chối lời mời “hậu tiệc” để về nhà sớm. Điều duy nhất anh muốn lúc này là nhìn thấy An Nhiên, ôm cô, rồi cùng cô ăn bát mì nóng mà cô hay để phần trong tủ lạnh.

Nhưng căn hộ vắng lặng. Không tiếng nhạc, không đèn sáng, không mùi cơm, không tiếng chân chạy lạch bạch của Nhiên mỗi khi nghe tiếng thang máy.

Cô không ở đây.

Anh gọi. Không ai bắt máy.

Anh nhắn tin. Không trả lời.

Anh thử liên lạc với bạn thân cô – bị từ chối khéo.

Đến lúc đó, anh mới biết – có chuyện đang xảy ra.


Sáng hôm sau, một bài viết khác xuất hiện trên một trang tin lá cải:

“Tổng tài một lòng vì tình yêu? Hãy xem đoạn clip độc quyền này.”

Video được đăng công khai. Và lần này, cả mạng xã hội cùng xôn xao. Người tung hô Vũ Minh hôm nào, giờ đồng loạt quay lưng.

“Đúng là đàn ông có vợ rồi vẫn thích chơi trò mập mờ.”

“Thì ra yêu thật sự là dẫn gái vào khách sạn ban đêm à?”

“Tội cho cô An Nhiên, đang bị dắt mũi mà không biết.”

Vũ Minh đọc từng bình luận, gương mặt lạnh như băng. Anh không giận vì bị hiểu lầm. Mà vì... người bị tổn thương – là cô.

Anh cho người điều tra nguồn video. Không mất nhiều thời gian, người ta xác định được: camera bị hack, góc quay bất hợp pháp, người phụ nữ trong clip là phiên dịch viên bên phía đối tác – người được sắp đặt “ngẫu nhiên” xuất hiện đúng hôm đó, và “tình cờ” kéo tay anh khi bước qua đám đông.

Tất cả... đều có chủ ý.

Anh biết là ai. Không ai khác ngoài Lâm Phong.

Nhưng điều quan trọng hơn: An Nhiên tin gì?


Cô trở về căn phòng trọ cũ ở quận Tân Bình – nơi cô từng thuê trong thời sinh viên. Căn phòng vẫn vậy – cũ kỹ, có mùi ẩm, quạt kêu cót két – nhưng lại mang đến cho cô cảm giác dễ thở.

Cô cần không gian. Cần tĩnh lặng. Cần nghĩ.

Một phần trong cô không tin Vũ Minh phản bội. Nhưng một phần khác – đang không ngừng gào lên: “Coi chừng em đang tự huyễn hoặc chính mình.”

Cô từng là kẻ ngây thơ trong tình yêu. Và cái giá phải trả chính là những vết sẹo sâu trong lòng.

Lần này, cô tưởng đã đủ lớn để nhìn ra đâu là thật giả. Nhưng… niềm tin – cũng như kính thủy tinh – một khi có vết rạn, chỉ cần một va chạm nhẹ… là tan.


Lâm Phong gọi điện. Lúc đầu cô không nghe. Nhưng sau cuộc gọi thứ năm, cô bấm máy.

“Em vẫn vậy, khi đã lạnh thì không ai với tới.”

“Anh gọi để nói gì?”

“Để nhắc em – những gì em thấy… chưa chắc là những gì em muốn tin.”

“Và anh nghĩ anh là người phù hợp để nói điều đó?”

“Ít nhất anh không để em bị tổn thương trong bóng tối.”

“Không. Anh để em tổn thương… trước ánh đèn. Nơi ai cũng thấy em ngốc nghếch vì tin anh từng là tất cả.”

Anh im lặng. Nhưng rồi vẫn nói tiếp.

“Anh không muốn em trở thành cái bóng sau lưng một tổng tài khác. Dù người đó có yêu em đi nữa… thì vẫn sẽ chọn sự nghiệp khi có biến.”

“Anh đang ghen, Lâm Phong. Và sự ghen tuông đó khiến anh thấp đi. Rất thấp.”

“Vậy em vẫn tin Vũ Minh? Sau tất cả?”

“Em không tin video. Em tin đôi mắt của em – khi nhìn anh ấy.”

Cô cúp máy. Lần này, không có giận dữ. Chỉ là... nhẹ lòng.


Vũ Minh tìm đến căn phòng trọ tối hôm đó. Anh đứng dưới sân, ngước nhìn lên cửa sổ tầng ba nơi cô đang ở.

Không hoa. Không nến. Không quỳ gối.

Anh chỉ đứng đó, như thể nói: "Anh ở đây. Khi nào em sẵn sàng, hãy xuống."

An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống. Cô không khóc. Cũng không cười.

Chỉ lặng lẽ.

Rồi cô bước xuống.

Cánh cửa phòng trọ mở ra.

Cô không nói gì, chỉ khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tường.

“Anh không giải thích.” – Vũ Minh nói. “Vì em không cần ai bao biện cho điều em đã hiểu.”

“Vậy anh đến để làm gì?”

“Để hỏi em… có muốn bắt đầu lại không? Lần này, không có hợp đồng. Không có hôn nhân giả. Không có danh phận bị điều kiện hóa.”

Cô nhìn anh. Rất lâu.

Rồi thở nhẹ.

“Chúng ta không thể bắt đầu lại. Nhưng… có thể tiếp tục từ đây.”

Anh mỉm cười, bước đến nắm tay cô.

“Chỉ cần em không buông.”

“Em không buông. Nhưng… anh đừng để em phải níu.”


Họ quay về. Không rầm rộ. Không tuyên bố.

Chỉ đơn giản là hai người, sau khi đi qua giông gió, đã tìm lại được một chút tin yêu vừa đủ để tiếp tục.

Nhưng Lâm Phong – chưa dừng lại.

Hắn gửi mail đến tất cả các cổ đông lớn – cáo buộc Vũ Minh thao túng truyền thông, che giấu scandal, thậm chí đính kèm “bằng chứng” về sự sụp đổ trong dự án tài chính năm xưa tại Paris.

Cuộc họp hội đồng quản trị được mở ra lần hai. Và lần này – nguy cơ mất ghế chủ tịch của Vũ Minh là thật.

An Nhiên nhìn anh từ phía sau cánh cửa họp. Cô biết – trận chiến lần này… sẽ không thể chỉ đấu bằng tình yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!