Phòng họp tầng 25 của tập đoàn Vũ Gia ngày hôm đó đóng kín suốt ba tiếng. Bên ngoài là đội phóng viên túc trực, ánh đèn flash lóe lên như thiêu đốt mọi bí mật chưa phơi bày. Trên mạng xã hội, một hashtag mới lại bắt đầu leo top: #VuMinhBiTruotGhe.
An Nhiên ngồi trong phòng làm việc riêng ở tầng 21, mắt dán lên màn hình laptop, tai lắng nghe từng âm thanh lọt xuống từ trần nhà. Cô không thể lên tiếng, cũng không thể chen vào cuộc họp hội đồng. Nhưng trái tim cô đang gào thét.
Ở tầng trên, Vũ Minh một mình đối mặt với sáu cổ đông – trong đó có ba người vừa bị dao động sau loạt “bằng chứng” mà Lâm Phong tung ra. Giám đốc tài chính cũ – người từng thân cận với Vũ Minh – nay lại là người đầu tiên lên tiếng đặt vấn đề.
“Chúng tôi muốn nghe từ chính anh – về khoản thua lỗ trong dự án năm xưa, cũng như chuyện liên quan đến cô Minh Hạ.”
Vũ Minh ngồi thẳng lưng, gương mặt không dao động. Anh chậm rãi mở laptop, chiếu lên màn hình bản báo cáo điều tra nội bộ – do chính anh yêu cầu thực hiện.
“Đây là tất cả tài liệu, chứng từ, dòng tiền và chứng thực pháp lý về dự án đầu tư năm ấy. Có sai sót, nhưng không có gian lận. Minh Hạ đứng tên thay tôi là một quyết định cá nhân. Và tôi – là người duy nhất chịu trách nhiệm.”
Một cổ đông khác nheo mắt. “Vậy còn thông tin về ‘chi phí bồi thường’ cho gia đình Minh Hạ? Đó không phải là hành động che giấu hay sao?”
“Không. Đó là điều tôi làm để chuộc lỗi – chứ không phải bị bắt buộc.” Anh dừng lại một nhịp, rồi nói rõ ràng: “Và tôi chưa bao giờ phủ nhận sai lầm của mình. Nhưng nếu quý vị cần một người chưa từng sai – thì tốt nhất nên tìm một người chưa từng bắt đầu.”
Không ai nói gì.
Giọng anh đều và chắc. Không phòng thủ, cũng không quanh co. Chỉ có sự chân thành – nhưng đầy khí chất của một người đàn ông biết mình phải đứng ở đâu.
Trong phòng điều khiển kỹ thuật tầng 5 – Lâm Phong đang ngồi theo dõi trực tiếp qua hệ thống camera nội bộ. Gã mím môi, cười nửa miệng khi nghe những lời Vũ Minh nói.
“Hay lắm, Vũ Minh. Nhưng chỉ chân thành thôi thì không giữ được ghế đâu.”
Hắn rút điện thoại, nhắn đi một dòng tin.
“Mở gói 2. Đẩy hình ảnh 'vợ' cậu ta ra báo chí.”
Ba mươi phút sau, một loạt ảnh được đăng tải lên diễn đàn giải trí nổi tiếng: loạt ảnh An Nhiên cùng Lâm Phong – được cắt từ các camera ngày họp đầu tiên, từ góc mà khiến ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ... họ vẫn còn tình cảm.
Bình luận bên dưới nổ như pháo:
“Ủa rồi ai mới là người phản bội đây?”
“Hợp đồng hôn nhân mà, diễn tới đây là hết phim.”
“Tội Vũ Minh ghê, vợ thì thân thiết với người yêu cũ, giờ còn bị lật ghế.”
An Nhiên thấy bài viết. Trái tim cô run lên, nhưng ánh mắt thì không còn sợ hãi như trước.
Cô đứng dậy, khoác áo, rời khỏi văn phòng.
Bên trong phòng họp, các cổ đông vẫn đang tranh luận gay gắt.
“Chúng tôi không phủ nhận năng lực của anh, Vũ Minh. Nhưng hình ảnh hiện tại ảnh hưởng trực tiếp đến giá trị thương hiệu.”
“Cổ phiếu đang giảm.”
“Đối tác tiềm năng đang lùi lại.”
Vũ Minh nhìn họ – những người từng vỗ tay khi anh kéo giá trị tập đoàn lên gấp ba trong hai năm – giờ lại quay lưng chỉ vì những lời đồn không kiểm chứng.
“Vậy nếu tôi rút – ai thay tôi?” – anh hỏi.
Một người chậm rãi lên tiếng: “ARX đề nghị cử Lâm Phong làm giám đốc điều hành tạm thời trong sáu tháng.”
Căn phòng im như tờ.
Cũng đúng lúc đó, cánh cửa phòng họp bật mở.
An Nhiên bước vào.
Tất cả quay đầu.
“Cô không được phép–” – một người định ngăn lại, nhưng Vũ Minh giơ tay.
“Để cô ấy nói.”
An Nhiên đứng giữa phòng họp, không trang điểm cầu kỳ, không váy dạ tiệc. Chỉ là An Nhiên – người phụ nữ từng bị xem là “vợ hợp đồng”.
“Xin lỗi, tôi biết mình không có quyền đứng đây.” – cô nói, mắt nhìn thẳng vào từng người. “Nhưng nếu các vị muốn biết điều gì thật sự ảnh hưởng tới hình ảnh tập đoàn – thì đó không phải là Vũ Minh.”
“Cô đang bao che?” – một người nói to.
“Không.” – cô đáp. “Tôi đang nói sự thật. Sự thật là tôi chưa từng có quan hệ gì ngoài mức xã giao với Lâm Phong. Và sự thật là – tôi là người đề nghị hợp đồng hôn nhân. Không phải Vũ Minh.”
Mọi người sững sờ.
“Tôi là người muốn ràng buộc một người đàn ông – để chứng minh với đời rằng mình đủ giá trị. Nhưng chính anh ấy – là người đã dạy tôi rằng, không ai cần một tờ giấy để xác định lòng tin.”
Cô quay sang Vũ Minh, ánh mắt dịu lại.
“Nếu anh ấy mất chức hôm nay – là vì các vị không đủ bản lĩnh để giữ một người dám nhận lỗi và sửa sai.”
Không ai nói gì thêm.
Vũ Minh mỉm cười.
“Cảm ơn em.”
Cuộc họp kết thúc với kết quả không ai ngờ.
Hội đồng quản trị quyết định giữ Vũ Minh ở vị trí CEO, đồng thời lập ban kiểm tra nội bộ độc lập – như một động thái minh bạch. Lâm Phong bị từ chối với lý do "xung đột lợi ích".
Tập đoàn... vẫn đứng vững.
Đêm đó, An Nhiên và Vũ Minh ngồi cùng nhau trên sân thượng căn hộ. Trời có gió, ly rượu vang sóng sánh ánh đèn.
“Em vừa cứu anh một bàn thua trông thấy.” – Vũ Minh nói.
“Không. Em chỉ làm điều em nên làm – với người em nên tin.”
Anh nhìn cô, rất lâu.
“Chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
“Không. Như em từng nói: mình tiếp tục – chứ không bắt đầu lại. Và lần này… cùng nhau.”
Vũ Minh khẽ cười, nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô.
“Cảm ơn vì đã không rời đi.”
Cô thì thầm: “Anh chưa từng để em phải nghĩ đến điều đó.”