Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 21: Lời Thật Lòng Muộn Màng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa.

Cơn mưa trái mùa đổ xuống thành phố như một lời nhắc nhẹ nhàng rằng, không điều gì đến đúng lúc – kể cả cảm xúc.

An Nhiên ngồi trong quán cà phê quen góc đường, tay vẫn cầm lá thư Minh Hạ để lại. Mắt cô đỏ hoe, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch – như thể vừa buồn, vừa nhẹ nhõm.

Điện thoại reo.

Là Vũ Minh.

Cô bắt máy. Không lên tiếng.

Chỉ nghe anh thở nhẹ đầu dây bên kia.

“Nhiên.”

“Ừm.”

“Anh... có thể gặp em một lát không?”

“Gặp để làm gì?” – cô hỏi, không lạnh, không ấm.

“Để... không nói dối nữa.”

Cô im một lát. Rồi nhẹ nhàng: “Cà phê số 89, góc đường Hàn Thuyên. Em chờ.”


Khi anh đến, áo sơ mi vẫn chỉnh tề, nhưng mắt thì thâm quầng. Cô để anh ngồi xuống, gọi một ly đen đá cho anh – đúng khẩu vị cũ, dù cô chưa từng hỏi, chỉ tự nhớ.

“Em đọc thư chưa?” – anh hỏi.

“Rồi.”

“Em giận anh lắm phải không?”

“Ừ.”

Vũ Minh gật đầu.

“Anh cũng giận bản thân mình.”

Cô nghiêng đầu, nhìn anh.

“Vì điều gì?”

“Vì đã cố gồng quá lâu. Đến mức… quên mất rằng có người ngồi cạnh mình, muốn cùng gánh mà không được.”

Câu nói đó khiến An Nhiên siết chặt ly nước. Cô không muốn khóc – nhưng cổ họng nghèn nghẹn.

“Minh Hạ… là người tốt. Em biết. Em chưa từng ghen. Nhưng em ghét việc anh cứ luôn giữ mọi thứ cho riêng mình. Kể cả lúc đau nhất, anh cũng không cho em biết.”

Anh im lặng. Mắt nhìn thẳng.

“Vì anh sợ, nếu em biết hết, em sẽ không còn thấy anh đáng để tin.”

“Vậy giờ thì sao?”

“Giờ thì... anh không còn giấu gì nữa. Kể cả điều anh sắp nói.”

Cô nhìn anh.

“Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu em. Hợp đồng ban đầu chỉ là để cứu vãn tình thế. Nhưng càng ở bên em, anh càng sợ. Sợ mất. Sợ em rời đi nếu anh không đủ 'tốt' như em tưởng. Anh không ngờ... bản thân lại yếu đuối như vậy.”

“Anh tưởng em không sợ chắc?” – cô nghẹn giọng. “Em sợ mỗi ngày trôi qua, em lại yêu thêm một người không yêu em. Em sợ mình chỉ là cái bóng lấp tạm quá khứ của anh. Nhưng em vẫn ở lại – vì em nghĩ, một ngày nào đó... anh sẽ kéo em ra khỏi vùng tối đó.”

Vũ Minh nắm lấy tay cô.

“Và ngày đó là hôm nay. Anh đã kéo em ra – nếu em còn cho anh cơ hội.”

Cô nhìn anh, đôi mắt lấp lánh.

“Nếu em không còn đứng đợi ở quán cà phê này… thì anh định làm gì?”

“Anh sẽ về lại công ty, tiếp tục làm việc, nhưng mỗi tối sẽ đứng trước cửa nhà em… chờ.”

“Đứng đến khi nào?”

“Đến khi hàng xóm báo anh quấy rối thì thôi.”

Câu trả lời bất ngờ khiến cô bật cười, nước mắt cũng chảy theo.

“Vậy may quá. Em ghét phiền phức với hàng xóm lắm.”

Rồi cô kéo tay anh lại, đặt lên má mình.

“Đừng để em phải viết thư như Minh Hạ. Đừng để những điều nên nói... phải đến sau khi em không còn cơ hội nói.”

Vũ Minh không nói gì.

Chỉ hôn nhẹ lên trán cô – lần thứ hai, nhưng mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.


Tối hôm đó, An Nhiên về lại căn hộ của hai người. Cô đi ngang qua phòng làm việc, nhìn thấy tấm ảnh của Minh Hạ vẫn được đặt trong ngăn kéo.

Cô lấy ra, lau bụi nhẹ nhàng, rồi cất vào hộp nhỏ – khóa lại.

Không vứt.

Chỉ là... khép lại.


Sáng hôm sau, không khí công ty có gì đó hơi lạ.

Tin đồn lan nhanh: Tập đoàn BlueTech – đối tác lớn của Vũ Gia, vừa công bố sẽ rút vốn khỏi một dự án hợp tác – với lý do “nghi ngờ hiệu suất điều hành không ổn định”.

Ban quản trị họp khẩn.

Vũ Minh ngồi ở đầu bàn, ánh mắt sắc lạnh.

Trợ lý Khang đưa hồ sơ:

“Người đứng phía sau thúc đẩy quyết định này… chính là Trịnh Kha.”

Cả phòng họp im phăng phắc.

Một giám đốc kinh doanh thở dài: “Không ngờ, vừa mới vui vẻ họp chiến lược với mình, hôm sau đã đâm sau lưng.”

Vũ Minh nhắm mắt vài giây, rồi mở ra.

“Triệu tập Trịnh Kha. Tôi muốn gặp.”


Mười phút sau, Trịnh Kha xuất hiện, vẫn dáng vẻ lịch thiệp, không chút e ngại.

“Chào mọi người. Có vẻ mọi thứ đang... căng thẳng thì phải?”

Vũ Minh không vòng vo.

“Tôi muốn anh rút khỏi tư cách cố vấn ngay lập tức.”

“Ồ?” – Trịnh Kha cười nhạt. “Tôi được ban quản trị mời, đâu phải do cậu.”

“Nhưng tôi có quyền đề xuất cắt mọi hợp tác với NOVA Capital, nếu có bằng chứng xung đột lợi ích.”

Trịnh Kha bước tới gần bàn, chống tay.

“Cậu nghĩ mình còn đủ sức ảnh hưởng trong ban điều hành à, Vũ Minh? Cậu nghĩ mình giữ được vị trí này bao lâu nữa, khi lòng tin đã sứt mẻ?”

Cả phòng sững lại.

An Nhiên, ngồi ở ghế quan sát, đứng dậy.

“Ít nhất, ảnh vẫn còn người đứng bên cạnh ảnh.”

Mọi người quay lại.

Cô bước ra giữa phòng.

“Là tôi. Vợ anh ấy. Người không vì quá khứ, vì sóng gió hay tin đồn mà thay lòng. Còn anh thì sao? Bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn sống bằng việc kéo người khác xuống để mình thấy cao hơn.”

Câu nói như tát vào mặt Trịnh Kha – nhẹ nhưng sâu. Hắn cười khẩy.

“Cô thay đổi nhiều đấy.”

“Không đâu.” – cô mỉm cười. “Tôi chỉ… không còn thấy anh đáng thương như trước.”


Cuộc họp kết thúc bằng sự đồng thuận: ngừng toàn bộ hợp tác với NOVA Capital. Trịnh Kha rời đi – không phản kháng.

Nhưng trong mắt hắn, vẫn còn một tia... thù hằn âm ỉ.


Đêm hôm đó, Vũ Minh kéo An Nhiên ngồi trong phòng làm việc, đặt laptop sang một bên.

“Cảm ơn em. Vì hôm nay.”

Cô tựa đầu lên vai anh.

“Em không giỏi nói mấy lời hoành tráng. Nhưng em biết: nếu em không đứng bên anh lúc này, thì sau này... em sẽ hối hận.”

Anh siết tay cô.

“Anh chưa bao giờ cần em nói nhiều. Chỉ cần – em ở đây.”

Cô nhìn lên, cười khẽ.

“Vậy em sẽ ở đây… đến khi hàng xóm phải dọn đi vì ghen tị.”

Cả hai cùng bật cười.

Nhưng họ không biết, ở một quán bar xa thành phố, Trịnh Kha đang ngồi cùng một người đàn ông lạ mặt, đưa một tập tài liệu ra bàn.

“Cậu muốn phá Vũ Minh? Tôi có cách.”

Người đàn ông cười – rít một hơi thuốc:

“Vậy thì để tôi giúp cậu mở cửa địa ngục.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!