Tạm Cưới 3 Tháng...

Chương 20: Bí Mật Dưới Tầng Hầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Nhiên đứng trước cửa thang máy dẫn xuống tầng B2 – tầng lưu trữ hồ sơ cũ kỹ mà chỉ những người có thẻ quyền hạn cấp 3 trở lên mới được vào. Tay cô vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, dòng tin nhắn vẫn còn sáng lấp ló trên màn hình:

“Muốn biết sự thật về Vũ Minh? Một mình. Không nói với ai.”

Cô do dự trong vài giây. Nhưng rồi, bản năng thôi thúc cô bấm thang. Tầng hầm lạnh, ánh đèn tuýp mờ mờ như thể không muốn ai xuống đây lâu.

Khi bước tới khu hồ sơ số 7 – theo đúng chỉ dẫn trong tin nhắn, cô nhìn thấy một chiếc hộp hồ sơ cũ nát nằm hờ hững trên kệ gỗ. Dòng chữ dán bên ngoài đã mờ đi theo năm tháng, nhưng cô vẫn nhìn thấy cái tên hiện rõ:

"Minh Hạ – Vụ việc tài chính 2018."

Tim cô khựng lại.

Minh Hạ – người cũ của Vũ Minh. Người từng khiến bao đồn đoán xoay quanh scandal lớn năm xưa. Người đã mất sau tai nạn không rõ nguyên nhân... và cũng là bóng ma lặng thầm đè nặng trong cuộc hôn nhân “hợp đồng” của cô và anh.

An Nhiên đưa tay mở nắp hộp.

Bên trong là hồ sơ y tế, báo cáo pháp y, và... một bức thư tay.

Tất cả ghi rõ một sự thật: Minh Hạ đã mang thai 3 tháng tại thời điểm xảy ra tai nạn. Và người giám hộ hợp pháp – người chịu trách nhiệm giải quyết hậu sự – là Vũ Minh.

Tay cô run lên.

Tim cô trùng xuống như có ai giáng một chày thép.

Anh... chưa bao giờ nhắc đến đứa trẻ.

Không một lời.


Cô bước lên phòng làm việc Vũ Minh ngay trong đêm. Đèn vẫn sáng. Anh vẫn ngồi đó, như mọi lần cô bước vào – chỉ khác là, lần này… ánh mắt cô không còn dịu dàng.

“Anh biết em vừa ở đâu không?” – cô hỏi, không vòng vo.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt từ bình thản chuyển sang căng thẳng trong tích tắc.

“B2.”

Cô đặt hộp hồ sơ xuống bàn. Không hét, không trách.

“Em không quan tâm quá khứ của anh ra sao. Em chỉ muốn biết: tại sao anh giấu em điều này?”

Anh nhìn cô, rất lâu. Không trả lời ngay.

Rồi anh thở ra một hơi dài.

“Vì… anh không chắc em đã sẵn sàng để biết.”

“Anh có nghĩ giấu là cách em dễ chấp nhận hơn không?”

“Không.” – anh lắc đầu. “Anh nghĩ… nếu em biết quá sớm, em sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại. Hoặc tệ hơn – ánh mắt nghi ngờ.”

“Và bây giờ thì sao?” – cô hỏi khẽ.

Anh im lặng. Nhìn vào mắt cô.

“Anh xin lỗi.”

An Nhiên quay người, định rời đi.

Nhưng rồi cô dừng lại. Lưng vẫn quay về phía anh.

“Nếu em không hỏi, anh định bao giờ nói?”

“Có lẽ là… khi anh dám chấp nhận rằng em có quyền chọn rời bỏ anh.”


Đêm đó, An Nhiên không về nhà. Cô lang thang ngoài phố, đi bộ qua từng con đường, từng góc quán quen.

Tâm trí cô lẫn lộn.

Phải – ai cũng có quá khứ. Cô chưa từng mong Vũ Minh là người hoàn hảo. Nhưng giấu diếm là điều cô ghét nhất.

Thứ duy nhất khiến cô lựa chọn gắn bó với anh suốt những tháng ngày qua – không phải là cảm giác an toàn, mà là sự rõ ràng.

Vậy mà giờ, cô đứng đây – chênh vênh giữa yêu thương và tổn thương.


Sáng hôm sau, Vũ Minh vẫn đi làm như bình thường. Nhưng căn phòng trống bên cạnh – nơi An Nhiên thường ngồi – thì im lặng.

Trợ lý Khang vào đưa lịch họp.

“Sếp… chị ấy xin nghỉ phép ba ngày.”

“Không lý do?”

Khang lắc đầu. “Không.”

Vũ Minh không nói gì. Chỉ gật đầu.

Nhưng sau khi Khang rời đi, anh lặng lẽ mở điện thoại, nhìn vào hình nền – tấm ảnh An Nhiên cười dưới nắng trong chuyến công tác ở Đà Lạt.

Ánh mắt anh chùng xuống.


Buổi chiều cùng ngày, một gói hàng được gửi đến nhà An Nhiên.

Không ai biết ai gửi.

Bên trong là... một đoạn video trích xuất từ camera hành lang bệnh viện cách đây nhiều năm – thời điểm Minh Hạ bị tai nạn. Trong video, có cảnh Vũ Minh ôm Minh Hạ, run rẩy, gần như gào khóc.

Người gửi không để lại gì ngoài một dòng:

“Người đàn ông đó – từng yêu người khác đến mức như thế.”

An Nhiên ngồi nhìn đoạn video ấy không biết bao lâu.

Cô không ghen.

Chỉ… đau.

Không vì anh yêu ai trước.

Mà vì... anh chưa từng cho cô thấy mình yếu đuối như vậy. Chưa từng để cô biết mặt yếu lòng của anh. Cô luôn là người đứng sau, còn anh – thì luôn vững vàng, lạnh lùng.

Giờ cô mới nhận ra: có lẽ… chính sự mạnh mẽ của anh, mới là điều khiến cô xa cách.


Tối đó, Vũ Minh đứng trước nhà cô.

Không gõ cửa.

Chỉ đứng.

Cô mở cửa, nhìn anh im lặng.

Anh đưa ra một phong thư.

“Là thư của Minh Hạ. Anh chưa bao giờ dám đọc. Anh nghĩ… nếu em muốn hiểu anh, thì nên bắt đầu từ chính cô ấy.”

An Nhiên nhìn anh, rồi nhận thư. Không nói gì.

Anh quay đi.

Cô vào nhà, mở thư.

Nét chữ nữ tính mềm mại, nhưng cứng cỏi:

“Minh à, nếu anh đọc lá thư này, nghĩa là em không còn cơ hội nói thẳng với anh. Em biết anh tự trách, biết anh không bao giờ tha thứ cho bản thân. Nhưng nếu em có mong ước cuối cùng – thì đó là: anh đừng tự nhốt mình trong quá khứ vì em.

Em thương anh – như cách người ta thương ánh mặt trời. Đủ ấm để sống, nhưng không đủ để giữ.

Em mong... nếu một ngày anh gặp người khiến anh muốn kể cả những điều đáng xấu hổ nhất, thì đừng ngại.

Đừng làm lại từ đầu. Chỉ cần tiếp tục – một cách chân thành.”

An Nhiên bật khóc.

Không phải vì buồn.

Mà vì… cuối cùng, cô cũng hiểu.

Không phải anh không yêu cô.

Mà là – anh chưa dám để mình được yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!