tấm rèm thép của tổng tài

Chương 1: Cuộc Gặp Trong Đêm Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng mưa rơi trên mặt kính mờ đục vang lên như hàng ngàn mũi kim nhỏ châm vào không khí. Cơn mưa đêm đầu hạ khiến thành phố chìm trong màn ẩm lạnh và ánh đèn vàng vọt. Ở góc khu phố yên tĩnh, một quán bar tên Noir vẫn sáng đèn, những dải ánh sáng đỏ hắt ra từ cửa kính phản chiếu xuống mặt đường loang loáng nước.

Ly đứng trước cửa, chiếc áo khoác dài dính mưa, tóc cô ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống gò má. Cô ngẩng lên nhìn tấm bảng hiệu, rồi khẽ hít vào — mùi rượu mạnh và khói thuốc phảng phất len qua khe cửa. Một khoảnh khắc do dự, rồi cô đẩy cửa bước vào. Không gian tối, nhạc jazz trầm và chậm, như đang mời gọi người ta quên hết thế giới bên ngoài.

“Cô đi một mình sao?” – giọng người pha chế vang lên, khàn nhẹ. Ly khẽ gật, ánh mắt lướt quanh. Căn phòng không quá đông, vài người đàn ông ngồi lặng trước ly whisky, vài đôi tình nhân ngả vào nhau nơi góc khuất. Cô chọn một ghế cạnh quầy, ngón tay vuốt nhẹ mặt bàn lạnh.

“Cho tôi một ly rượu vang đỏ.”

“Cô chắc chứ? Đêm nay lạnh lắm.”

“Càng lạnh, rượu càng dễ nuốt.”

Người pha chế mỉm cười. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cô – đôi môi nhợt vì mưa, đôi mắt như chứa đầy bí mật. Khi anh ta vừa quay đi, một bóng người từ khu vực VIP bước ra. Người đàn ông cao, dáng đi bình thản, áo sơ mi đen cài hờ hai cúc, để lộ phần cổ săn chắc và sợi dây chuyền bạc đơn giản.

Ánh mắt anh ta dừng lại nơi cô chỉ trong vài giây, nhưng đủ khiến Ly cảm thấy toàn thân như bị nhìn thấu. Anh ngồi xuống ghế trống bên cạnh mà không hỏi.

“Cô không nên uống rượu một mình vào đêm mưa.”

Giọng trầm, hơi khàn, lạnh như đêm nay.

“Còn anh thì nên sao?” – cô đáp, mắt vẫn nhìn ly rượu.

“Tôi chỉ không muốn thấy ai đó chìm trong thứ mình không hiểu.”

Ly cười khẽ. “Tôi hiểu rượu hơn nhiều thứ khác.”

“Còn tôi thì hiểu con người hơn rượu.”

Họ nhìn nhau. Một giây, hai giây, rồi ánh nhìn anh khẽ hạ xuống bàn tay cô — những ngón tay mảnh mai đang run nhẹ vì lạnh. Anh ra hiệu cho người pha chế:

“Một ly brandy. Thêm chút mật ong.”

“Anh là bác sĩ à?” – Ly hỏi.

“Không. Tôi chỉ có thói quen giúp người khác quên đi thứ họ đang trốn.”

“Vậy anh có thể giúp tôi không?”

Anh không trả lời ngay. Ly khẽ cười, đôi môi chạm nhẹ vào miệng ly, rượu đỏ thẫm ánh lên trong ánh sáng mờ. Cô nghiêng đầu:

“Hay anh cũng đang trốn thứ gì đó?”

Người đàn ông chống tay lên quầy, hơi nghiêng về phía cô. “Nếu tôi nói đúng, cô sẽ sợ.”

“Tôi không sợ người, chỉ sợ cảm xúc thật.”

Anh bật cười, trầm và ngắn. “Thú vị đấy.”

Cả hai im lặng trong bản nhạc jazz kéo dài. Ở đâu đó, tiếng sấm khẽ vang. Ly quay sang, ánh mắt cô va phải ánh nhìn của anh — sâu, tĩnh, nhưng chứa thứ gì đó như nguy hiểm.

“Tên tôi là Lục.”

“Ly.”

“Không phải tên thật.”

“Còn anh nghĩ mình đang trong phiên thẩm vấn à?”

Anh không đáp, chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười nửa miệng khiến Ly thấy tim mình đập nhanh. Cô ghét kiểu người tự tin quá mức, nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy lại khiến cô không dứt ra được.

Mưa vẫn rơi. Khi bản nhạc dừng, chỉ còn tiếng giọt nước gõ lên cửa kính. Lục đặt tiền xuống bàn, rồi bất ngờ nói:

“Đi với tôi không?”

Ly nhìn anh, ánh mắt mờ mịt giữa men rượu và tò mò. “Đi đâu?”

“Đến nơi mà cô có thể quên mọi thứ trong đêm nay.”

Cô ngập ngừng. Lời đề nghị quá đột ngột, nhưng trong lòng cô có một phần muốn thử, muốn xem người đàn ông trước mặt này thực sự là ai.

“Anh nghĩ tôi sẽ tin một người lạ?”

“Cô đã ngồi cạnh tôi nửa tiếng, uống rượu tôi gọi, và hỏi tên tôi. Chúng ta đâu còn xa lạ nữa.”

Một khoảng im lặng kéo dài. Rồi Ly đứng dậy. “Chỉ một đêm thôi.”

Lục khẽ gật đầu. “Chỉ một đêm.”

Chiếc xe đen lướt trên con đường ướt mưa, ánh đèn phản chiếu như dải bạc mờ. Ly ngồi bên ghế phụ, hai tay đan vào nhau. Bên ngoài, thành phố trôi ngược qua khung cửa. Cô không hỏi anh đi đâu, chỉ lặng im. Bầu không khí trong xe tĩnh lặng, chỉ có tiếng cần gạt nước đều đặn.

Khoảng 20 phút sau, xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng gần khu trung tâm. Không phải khách sạn, cũng chẳng phải căn hộ bình thường — nó mang vẻ sang trọng lạnh lẽo. Lục mở cửa xe, che ô cho cô.

“Không cần lịch sự thế đâu.”

“Tôi không lịch sự. Tôi chỉ không thích mưa làm hỏng mọi thứ.”

Thang máy lên tầng 28. Cửa mở ra, là một căn hộ rộng, ánh sáng dịu vàng, hương gỗ nhẹ. Ly bước vào, cởi giày, đặt túi xuống. Căn phòng đơn giản nhưng hoàn hảo đến từng chi tiết — không một vật thừa.

“Anh sống một mình à?”

“Cô nghĩ tôi nên sống với ai?”

“Có thể là ai đó đang trốn khỏi cảm xúc giống tôi.”

Anh khẽ cười. “Tôi không trốn. Tôi điều khiển.”

Cô quay lại, định hỏi ý anh là gì thì bất ngờ anh bước đến gần. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài tấc. Mùi hương của anh — thoang thoảng gỗ trầm, quyện với mùi mưa — khiến tim cô khẽ rung.

“Cô đang run.”

“Tôi lạnh.”

“Hay cô sợ?”

“Tôi không biết.”

Anh đưa tay chạm nhẹ vào cằm cô, ngón cái nâng lên, ép ánh mắt cô nhìn thẳng. “Nếu cô đã chọn đến đây, thì đừng nói ‘sợ’ nữa.”

Ánh nhìn của anh khiến Ly nghẹn lại. Cô muốn quay đi, nhưng không thể. Giây tiếp theo, anh buông tay, lùi lại, rót rượu.

“Uống đi.”

“Anh luôn bắt người khác uống?”

“Không. Nhưng tôi muốn xem ai là người có thể giữ mình tỉnh trong thế giới của tôi.”

Ly cầm ly, uống một ngụm. Rượu cay, nóng, chảy dọc xuống cổ. Cô nhắm mắt, cảm giác men rượu hòa vào cơn mưa còn đọng lại trên da. Khi mở mắt ra, Lục đã ngồi trên ghế đối diện, ánh nhìn không rời khỏi cô.

“Anh nhìn gì thế?”

“Người ta thường nói, có những đôi mắt không nên nhìn quá lâu, vì chúng sẽ khiến người khác quên mất lý trí.”

“Anh đang nói về tôi hay về mình?”

“Có lẽ là cả hai.”

Cô cười nhẹ, ngả lưng xuống sofa. “Anh thích kiểm soát, phải không?”

“Còn cô thì thích bị kiểm soát.”

Không khí trong phòng dày lên. Bản nhạc không lời vang nhẹ từ dàn loa, nhịp chậm, trầm. Lục tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh, đủ gần để hơi thở anh phả lên vai cô.

“Cô biết không, đôi khi người ta tìm đến nhau không phải vì tình yêu, mà vì muốn biết cảm giác được ai đó nhìn thấu.”

“Và rồi họ sợ khi thật sự bị nhìn thấu.”

Anh khẽ cười. “Tôi thích cách cô nói chuyện.”

“Tôi không cố tỏ ra thông minh đâu.”

“Không cần. Cô chỉ cần thật.”

Khoảnh khắc ấy, ánh đèn mờ chạm lên gò má Ly, phản chiếu lên đôi môi khẽ hé. Cô cảm nhận rõ tim mình đang đập nhanh, một phần vì sợ, một phần vì thứ cảm xúc lạ lùng đang lan khắp người.

Anh đưa tay, chạm vào sợi tóc còn ướt, rồi khẽ nói:

“Mưa làm cô đẹp hơn.”

“Còn anh thì nguy hiểm hơn trong im lặng.”

Lục nhìn cô, ánh mắt sâu và khó đoán. Anh không nói thêm, chỉ đứng dậy, bước về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đang mưa nặng hạt. Cô nhìn theo, bỗng thấy một vết sẹo nhỏ chạy dọc bên cổ tay trái anh — dài, mảnh, nhưng rõ rệt.

“Tai nạn à?”

“Không. Lựa chọn.”

“Anh từng muốn chết sao?”

“Không. Tôi chỉ muốn biết mình có còn sống.”

Ly im lặng. Câu nói ấy khiến cô nghẹn lại. Cô hiểu cảm giác đó — sự trống rỗng, như cả thế giới chỉ còn tiếng mưa và nhịp tim yếu ớt.

“Anh biết không,” – cô nói khẽ – “tôi đến đây vì muốn quên, nhưng giờ lại thấy sợ phải nhớ.”

“Vì cô biết, một khi đã nhớ, cô sẽ không còn là mình nữa.”

Anh quay lại, tiến về phía cô. Mắt anh tối lại, như hút lấy ánh nhìn của cô. “Đêm nay, đừng nói gì nữa. Chỉ cần tồn tại.”

Ly gật nhẹ. Trong ánh sáng yếu ớt, khoảng cách giữa họ dần biến mất. Không còn tiếng mưa, không còn nhạc, chỉ còn hơi thở hòa quyện. Cô không biết mình là ai, anh là ai, và liệu sau đêm nay họ có còn gặp lại.

Chỉ biết, trong khoảnh khắc đó, cả hai đều đang sống — thật hơn bao giờ hết, dưới bóng đêm của tội lỗi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×