Ánh sáng mờ của buổi sớm len qua tấm rèm dày, rải những vệt sáng yếu ớt trên sàn gỗ. Ly mở mắt, cảm giác đầu tiên là sự im lặng. Không có tiếng đồng hồ, không tiếng xe cộ ngoài phố. Chỉ có hơi thở chậm của chính mình.
Cô mất vài giây mới nhận ra mình đang ở đâu — không phải căn hộ nhỏ quen thuộc, mà là căn phòng xa lạ, thoang thoảng mùi gỗ và hương trà. Tấm chăn mỏng phủ hờ trên người, vải chạm vào da mang lại cảm giác vừa lạ vừa ấm.
Trên bàn gần đó, một tách cà phê còn bốc hơi, bên cạnh là mảnh giấy gấp đôi. Ly chống người ngồi dậy, chiếc váy đen tối qua đã được treo gọn gàng trên ghế. Cô khẽ chạm tay lên cổ, nơi vẫn còn vương mùi hương của người đàn ông ấy.
Mưa đã tạnh. Khi nào tỉnh, hãy uống cà phê. Không cần vội đi. – dòng chữ gọn gàng, ký tên: Lục.
Ly nhìn tờ giấy một lúc lâu. Chữ anh viết đều, nghiêng nhẹ, có nét lạnh và kiềm chế. Cô mím môi, cầm ly cà phê nhấp một ngụm. Đắng. Đậm. Giống như anh.
Những hình ảnh vụn vỡ của đêm qua chợt ùa về: hơi thở, ánh mắt, bàn tay chạm lên làn da, tiếng mưa hòa với tiếng tim đập. Không có sự vội vàng, không có bạo liệt — chỉ là sự hòa tan của hai kẻ lạc lối tìm nhau giữa đêm.
Ly bước xuống giường, đi chân trần ra cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời xám xanh, từng giọt nước mưa còn đọng trên khung kính. Dưới đường, dòng người bắt đầu di chuyển. Mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có cô là không.
Cánh cửa phía ngoài khẽ mở. Lục bước vào, tay cầm túi giấy và một bó hoa nhỏ — hoa oải hương.
“Cô dậy rồi.” – giọng anh trầm, khàn nhẹ như đêm qua chưa từng ngủ.
Ly quay lại, ánh mắt lướt nhanh qua anh. Áo sơ mi trắng, cổ tay xắn cao, vài nút áo mở, tóc ướt nhẹ. Anh trông bình thản như thể chuyện tối qua chẳng có gì quan trọng.
“Anh luôn để khách qua đêm lại sao?” – cô hỏi, giọng nửa đùa nửa nghiêm.
“Không phải khách. Là người tôi muốn giữ lại.”
“Còn sáng nay?”
“Là lúc tôi để họ tự quyết định có ở lại hay không.”
Anh đặt túi xuống bàn, lấy ra hộp bánh sandwich. “Tôi không giỏi nấu, nhưng vẫn hơn việc để cô đói.”
Ly khẽ cười. “Anh luôn nói chuyện như thể đang kiểm soát cả cuộc đối thoại.”
“Có lẽ vì cô thích điều đó.”
Không khí trong phòng trở nên yên lặng. Lục rót thêm cà phê cho cô, rồi ngồi xuống đối diện. Anh nhìn cô không chớp, ánh mắt vừa quan sát vừa như muốn đọc từng phản ứng nhỏ.
“Cô không hỏi tôi tối qua có chuyện gì sao?”
“Không cần. Tôi không muốn phá vỡ những điều đã đủ đẹp khi chưa gọi tên.”
“Cô sợ nếu gọi tên, nó sẽ biến mất?”
“Không. Tôi sợ nó sẽ thành thật.”
Lục bật cười nhẹ, một tiếng cười khiến cô rối trí. “Thành thật không phải điều tệ.”
“Với người từng mất tất cả vì thành thật, thì có.”
Anh im lặng, mắt khẽ tối lại. “Người ta chỉ mất vì nói quá muộn.”
Ly nhìn anh, cảm thấy giữa hai người như có sợi dây mỏng, căng, chỉ cần một cái chạm nhẹ là đứt.
“Anh làm nghề gì?” – cô hỏi, giọng nhẹ như không.
“Thứ khiến người ta nói ra những điều họ muốn giấu.”
“Thám tử?”
“Gần như thế.” – anh đáp, ánh mắt không thay đổi.
Cô mỉm cười. “Không lẽ anh moi thông tin bằng rượu và ánh nhìn kiểu đó?”
“Thường thì không. Nhưng với cô, có vẻ lại hiệu quả.”
Ly thở ra, quay đi, cảm thấy mình như đang bị dẫn dắt từng chút. Anh nói ít, nhưng câu nào cũng như chạm đúng điểm yếu.
Cô ăn miếng bánh, rồi khẽ nói: “Tôi từng nghĩ đêm qua là sai lầm.”
“Giờ thì sao?”
“Giờ tôi không chắc nó là thực hay mơ.”
Anh nhìn cô lâu đến mức cô phải quay đi. “Tôi cũng không chắc. Nhưng có một điều thật: cô không giống những người tôi từng gặp.”
Câu nói khiến tim cô chùng lại. Lục đứng dậy, bước đến gần cửa sổ, ánh sáng chiếu lên vai anh.
“Anh hay nói mấy lời này lắm à?”
“Không. Vì tôi không cần phải nói với ai khác.”
Ly im lặng. Cô không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay lo lắng. Trong ánh sáng mờ, anh quay lại, chậm rãi tiến về phía cô.
“Cô có thể đi nếu muốn. Tôi sẽ không giữ.”
“Anh nói như thể đang thử lòng tôi.”
“Có lẽ.” – anh dừng lại, giọng khẽ trầm xuống. “Tôi chỉ muốn biết, cô chọn ở lại vì tò mò hay vì chính mình.”
Ly ngẩng lên. Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước, nhưng không gian như ngưng đọng.
“Tôi không biết. Có lẽ cả hai.”
“Câu trả lời tốt.” – anh mỉm cười, rồi lùi lại, lấy áo khoác. “Tôi phải đi làm. Căn hộ này an toàn, cô có thể ở lại đến chiều. Nếu muốn, cứ khóa cửa và đi.”
Anh nói dứt khoát, không quay đầu lại. Khi cửa khép lại, Ly vẫn đứng đó, tay chạm vào cốc cà phê đã nguội. Trái tim cô đập chậm, nhưng trong đầu, hàng ngàn câu hỏi vang lên.
Buổi chiều, cô ra về. Không khí ngoài trời vẫn ẩm ướt sau mưa. Cô nhìn tòa nhà lần cuối — nơi bắt đầu thứ gì đó mà cô chưa định nghĩa nổi.
Về đến nhà, căn hộ nhỏ trống trải như thường. Cô thay đồ, pha trà, mở nhạc, cố gắng quên đi. Nhưng càng cố, hình ảnh người đàn ông đó càng hiện rõ: đôi mắt trầm, nụ cười khẽ, giọng nói vang trong đầu.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, mở laptop, nhìn vào màn hình trống. Trên đó, dòng chữ từ đêm qua vẫn còn: “Đề tài nghiên cứu: phản ứng tâm lý sau cú sốc cảm xúc.”
Ly là nghiên cứu sinh ngành tâm lý học, và đề tài cô đang theo đuổi là về những người có xu hướng ràng buộc cảm xúc trong thời gian ngắn — thứ mà cô gọi là “liên kết bản năng”.
Cô cười nhạt. Có lẽ giờ chính cô là đối tượng của chính đề tài mình.
Tin nhắn đến từ số lạ:
“Cà phê chiều nay có ngon không?”
Không cần ghi tên, cô biết là ai.
“Anh đang theo dõi tôi?”
“Không. Tôi chỉ đoán.”
“Anh luôn đoán đúng sao?”
“Chỉ khi người khác muốn bị đoán.”
Ly nhìn màn hình, ngón tay khựng lại. Một phần trong cô muốn im lặng, phần khác lại tò mò.
“Nếu tôi nói tôi không muốn bị đoán thì sao?”
“Thì tôi sẽ đợi đến khi cô muốn.”
Một khoảng trống hiện ra trong lòng. Không phải sợ, mà là cảm giác bị hút vào.
Tối hôm đó, Ly nằm trên giường, ánh đèn vàng yếu hắt qua rèm. Cô không ngủ được. Những hình ảnh đêm qua cứ lặp lại: tiếng mưa, hơi thở, đôi tay anh. Nhưng lần này, cô không còn cảm thấy chỉ là đam mê. Có thứ gì đó sâu hơn — như sợi dây đang dần siết lấy tim.
Cô bật dậy, mở điện thoại, nhìn dòng tin nhắn cũ. Rồi không hiểu vì sao, cô gõ:
“Nếu tôi nói tôi vẫn chưa quên được mùi hương của anh thì sao?”
Phía bên kia trả lời rất nhanh:
“Thì có lẽ, cô đang nhớ tôi.”
Cô cười khẽ.
“Còn anh? Anh có nhớ tôi không?”
“Tôi không có thói quen nhớ người khác. Nhưng với cô, có vẻ tôi đang phá luật.”
Ly cắn môi, tim đập mạnh. Cô gõ tiếp:
“Vậy anh đang muốn gì ở tôi?”
“Câu hỏi sai rồi. Nên là — cô muốn gì ở chính mình khi ở cạnh tôi?”
Tin nhắn khiến cô sững người. Không phải vì nội dung, mà vì anh nói trúng điều cô sợ nhất: cô không biết mình muốn gì.
Sáng hôm sau, Ly đến trường. Giảng đường đông nhưng đầu óc cô trống rỗng. Khi giảng viên hỏi về tiến độ nghiên cứu, cô chỉ mỉm cười gượng. Trong đầu, giọng của anh vẫn vang lên: “Cô muốn gì ở chính mình?”
Tan học, cô ra quán cà phê quen. Vừa ngồi xuống, có ai đó gọi nhẹ:
“Ly.”
Cô ngẩng lên — là Minh, bạn cùng khóa, người từng theo đuổi cô suốt hai năm.
“Lâu rồi không gặp.”
“Ừ. Cậu vẫn thích cà phê đen nhỉ?”
“Thói quen khó bỏ.”
Họ trò chuyện vài câu, nhưng tâm trí cô không ở đó. Khi Minh nói gì đó về buổi hội thảo, Ly chỉ gật lấy lệ. Cô thấy bản thân như đang đứng giữa hai thế giới — một an toàn, sáng sủa; một tối tăm nhưng đầy sức hút.
Khi rời quán, cô nhận ra có một phong bì trong túi áo khoác. Cô chắc chắn không có trước đó. Mở ra, chỉ có một tờ giấy nhỏ:
“Cô nên học cách quan sát phía sau mình.”
Ly giật mình, quay lại. Không ai cả. Con phố đông người, nhưng chẳng ai nhìn cô. Tim đập nhanh, cô nắm chặt tờ giấy. Nét chữ — là của anh.
Đêm đó, cô không ngủ được. Điện thoại sáng lên:
“Tôi đã nói rồi, thành phố này không an toàn khi cô không để ý.”
“Anh đang ở đâu?”
“Gần hơn cô nghĩ.”
Ly bước đến cửa sổ, nhìn xuống đường. Giữa ánh đèn loang loáng, một bóng người đứng tựa vào xe đen. Ánh sáng phản chiếu lên chiếc đồng hồ nơi cổ tay — ánh bạc lấp lánh. Cô biết đó là anh.
Nhưng khi chớp mắt, anh đã biến mất.
Cô thở mạnh, tim loạn nhịp. Trong lòng không còn ranh giới giữa sợ và khao khát. Cô biết, từ khoảnh khắc ấy, mình đã thực sự bị cuốn vào thế giới của Lục — nơi cảm xúc không còn thuộc về lý trí.
Bên ngoài, mưa lại rơi — lặng lẽ và kéo dài, như đêm đầu tiên họ gặp nhau.