tấm rèm thép của tổng tài

Chương 13: Ký Ức Sau Tấm Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố đã thay đổi nhiều sau hai năm. Tòa nhà cũ nơi từng xảy ra vụ sập thí nghiệm giờ bị san phẳng, dựng lên một khu chung cư mới mang tên The Lavande – sang trọng, sáng đèn cả đêm. Không ai biết nơi này từng là vùng đất thí nghiệm phản chiếu linh hồn, nơi hai con người từng tan biến vào nhau. Chỉ có một căn hộ ở tầng 18 vẫn bị bỏ trống suốt từ khi công trình hoàn thiện.

Bên trong, tường sơn mới, nội thất sạch sẽ, nhưng ánh đèn mờ nhạt. Trên tường đối diện cửa sổ, người ta để nguyên một tấm gương lớn — món đồ duy nhất còn sót lại từ công trình cũ. Nhà đầu tư định gỡ bỏ, nhưng ai chạm vào cũng bị điện giật nhẹ, có người còn nói nghe thấy tiếng thở mơ hồ phát ra từ phía sau.

Ngày bàn giao, quản lý tòa nhà nói nửa đùa nửa thật:

“Nếu có ai chịu thuê căn này, chắc phải là người không tin vào chuyện ma quỷ.”

Người thuê đầu tiên là Minh, một nhiếp ảnh gia tự do. Anh không tin vào ma quỷ, càng không sợ bóng đêm. Anh chọn căn hộ vì ánh sáng đẹp — buổi sáng nắng chiếu xiên qua gương, tạo nên hiệu ứng phản sáng rất lạ.

Ngày chuyển đến, anh chỉ mang theo máy ảnh, laptop, vài thùng sách, và thói quen chụp ảnh mọi thứ quanh mình. Căn hộ yên tĩnh, tầng cao, tầm nhìn rộng. Minh nghĩ đây là khởi đầu mới sau cú đổ vỡ với người yêu cũ.

Buổi tối đầu tiên, anh ngồi trong ánh đèn vàng, bật nhạc jazz, pha cà phê, rồi giơ máy ảnh lên chụp thử. Khi xem lại ảnh, anh khựng lại.

Trong bức ảnh chụp tấm gương, ngoài bóng anh, còn có một người phụ nữ đứng ở góc khung hình, phía sau lưng anh.

Ánh sáng mờ, khuôn mặt mơ hồ, chỉ thấy mái tóc dài và bóng áo trắng.

Anh tắt máy, quay lại.

Không ai cả.

Anh cười nhẹ. “Chắc lỗi phản sáng thôi.”

Nhưng khi anh mở ảnh lần nữa, người phụ nữ trong gương đã quay mặt về phía ống kính, môi khẽ cong, ánh mắt thẳng vào anh.

Minh xóa tấm ảnh đó ngay, nhưng cảm giác bị nhìn theo không biến mất.

Đêm ấy, anh khó ngủ. Tiếng gió rít qua khe cửa nghe như tiếng ai đó thì thầm.

Khoảng 2 giờ sáng, anh nghe tiếng rõ ràng phát ra từ phòng khách — tiếng nhịp tay gõ nhẹ lên mặt kính: cạch… cạch… cạch…

Anh bước ra. Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng xanh nhạt từ điện thoại. Tiếng gõ dừng lại.

Anh bật đèn. Tấm gương vẫn ở đó, trong veo. Nhưng giữa gương có vệt mờ hình bàn tay, như ai đó vừa chạm vào từ bên trong.

Anh đặt tay mình lên chỗ đó — lạnh buốt. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh cảm giác có một bàn tay khác đặt lên tay mình. Mềm, mảnh, và lạnh như nước. Anh giật mạnh tay lại.

Một giọng nữ khẽ vang lên, mơ hồ, nhưng rõ ràng là phát ra từ gương:

“Anh không tin em sao?”

Minh đứng sững. “Ai đó?”

Không đáp.

Anh lùi lại, tim đập loạn. “Nếu là trò đùa, tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Gương vẫn im. Nhưng khi anh bước đi, giọng nói lại vang lên, lần này sát bên tai:

“Đừng phá em như họ đã làm…”

Anh quay ngoắt, nhưng không ai cả. Chỉ còn hơi lạnh vây quanh.

Ngày hôm sau, anh kể lại với chủ tòa nhà. Người đàn ông lớn tuổi chỉ cười gượng:

“Cậu là người thứ năm nghe tiếng nói ở căn này đấy. Nhưng trước giờ chưa ai chụp được gì rõ ràng cả. Cậu chắc không bị ám ảnh nghề nghiệp à?”

Minh không đáp. Anh quay về căn hộ, lòng đầy tò mò xen lẫn sợ hãi.

Tối hôm đó, anh dựng máy ảnh đối diện tấm gương, bật chế độ quay liên tục. Anh muốn xem suốt đêm nó có gì.

Sáng ra, anh mở lại đoạn phim.

Từ phút thứ 37, màn hình nhòe nhẹ. Một bóng trắng xuất hiện sau lưng ghế sofa. Dáng người phụ nữ. Cô đi chậm, tóc phủ gần nửa mặt. Khi dừng trước ống kính, cô ngẩng đầu. Khuôn mặt lộ rõ — rất đẹp, nhưng ánh mắt đen đặc, vô cảm.

Cô nhìn thẳng vào ống kính, rồi cười khẽ.

Ngay lúc ấy, máy quay tự tắt.

Phân tích lại, Minh thấy đoạn đó có tín hiệu nhiễu tương tự như... sóng điện não. Anh là người lý trí, nhưng lần đầu tiên cảm thấy da mình lạnh ngắt.

Anh phóng to khung hình cuối cùng. Dưới góc gương, mờ mờ hiện dòng chữ, viết bằng đầu ngón tay:

“Đừng quên tên em.”

Chữ “L” và “y” kéo dài, như chữ ký.

Từ hôm ấy, Minh bắt đầu mơ.

Anh thấy người phụ nữ ấy ngồi bên cửa sổ, tóc ướt sũng, áo trắng dính vào da. Cô quay đầu lại, hỏi:

“Anh có bao giờ nhìn thấy mình thật sự không?”

Anh không trả lời được. Cô đứng lên, bước đến, bàn tay lạnh chạm lên má anh.

“Nếu gương cho anh thấy những gì bên trong, anh có dám soi nữa không?”

Mỗi khi tỉnh dậy, tim anh đập nhanh, cổ họng khô khốc.

Và kỳ lạ — anh luôn ngửi thấy mùi hương oải hương nhè nhẹ quanh giường.

Một tuần trôi qua. Minh ít ra khỏi nhà. Anh bắt đầu cảm thấy như có ai đó đi cùng mình. Khi rót cà phê, anh thấy hai chiếc ly. Khi soi gương, phía sau anh luôn có một hình bóng mờ đứng xa xa.

Anh viết trong nhật ký:

“Tôi không còn biết gương phản chiếu tôi, hay tôi phản chiếu nó.”

Đêm đó, anh quyết định làm điều ngược lại: bước đến gần gương và hỏi.

Anh đứng đối diện, nhìn sâu vào bóng mình.

“Cô là ai?”

Trong gương, phản chiếu mỉm cười. Nhưng lần này, miệng của anh không hề cử động.

Giọng nói đáp lại:

“Em là người cuối cùng nhớ tên anh.”

“Cô biết tôi?”

“Anh từng chụp ảnh em, hai năm trước, trong cơn mưa.”

Minh sững sờ. Hai năm trước, anh có dự án chụp chân dung phụ nữ. Một trong những tấm ảnh được gọi là “Người bên cửa sổ”, chụp một cô gái tóc dài, váy trắng, giữa mưa.

Anh nhớ rất rõ: cô gái đó không bao giờ để lộ mặt. Anh chưa từng biết tên cô.

“Không thể nào…” – anh lùi lại. – “Cô chỉ là mẫu chụp ảnh.”

“Phải. Nhưng khi anh chụp, anh đã mở gương ra.”

Mặt gương gợn sóng, tiếng kim loại rít lên. Cô gái trong gương bước dần đến gần, ánh mắt sâu thẳm.

“Em đã chờ rất lâu. Bây giờ anh là người soi gương cuối cùng.”

Anh hét lên, đập mạnh tay vào gương. Tiếng kính vỡ vang khắp căn phòng. Mảnh gương rơi vỡ tung tóe. Nhưng khi anh nhìn quanh, mọi bức tường, mọi mặt kính, mọi khung ảnh đều phản chiếu cô gái đó.

Từ mọi hướng, giọng cô vang lên:

“Anh biết vì sao em chọn anh không?”

“Vì anh nhìn thấy nỗi cô đơn của em. Và giờ, em nhìn thấy của anh.”

Anh quỳ xuống, ôm đầu. Hơi lạnh lan ra khắp cơ thể. Trong phút giây hoảng loạn, anh chụp lấy máy ảnh, hướng ống kính về phía gương cuối cùng còn nguyên.

“Muốn gì thì nói!”

“Ghi nhớ.” – giọng cô đáp. – “Nếu không ai còn nhớ em, em sẽ tan biến.”

Máy ảnh lóe sáng.

Trong ánh flash, gương nổ tung.

Khi cảnh sát đến, họ chỉ thấy một người đàn ông ngất giữa căn phòng tối, bao quanh là hàng trăm bức ảnh rải đầy. Ảnh nào cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất, nhưng khuôn mặt bị mờ, đôi mắt đen.

Minh được đưa đến bệnh viện tâm thần, chẩn đoán rối loạn nhận thức sau chấn thương tâm lý. Anh tỉnh lại sau hai ngày, nói rất ít, chỉ lặp đi lặp lại một câu:

“Cô ấy vẫn ở trong gương. Cô ấy không chết.”

Hai tháng sau, tòa nhà The Lavande bị niêm phong tạm thời vì sự cố điện bất thường. Người ta nói căn hộ tầng 18 khi đêm xuống vẫn phát ra tiếng máy ảnh, tiếng cười phụ nữ, và mùi oải hương lan khắp hành lang.

Nhân viên bảo vệ từng kể, có hôm đi tuần, anh ta nhìn thấy một cặp nam nữ ngồi đối diện trong gương. Người đàn ông cầm máy ảnh, người phụ nữ mặc váy trắng, nhìn nhau rất lâu, rồi cùng biến mất.

Họ không biết rằng, phía sau lớp kính ấy, Ly và Lục vẫn ở đó — không còn là người, cũng chẳng còn là phản chiếu. Họ chỉ là ký ức, tự tái sinh mỗi khi có ai dám nhìn vào gương quá lâu.

Đêm cuối cùng của mùa mưa, ánh chớp lóe sáng, phản chiếu gương mặt của Minh trong gương bệnh viện. Anh đang ngủ, nhưng phản chiếu anh mở mắt, mỉm cười, và nói nhỏ:

“Anh không phải người đầu tiên. Cũng chẳng phải người cuối cùng.”

Ánh sáng vụt tắt.

Trên gương, hiện lên hai chữ viết nguệch ngoạc bằng hơi nước:

Ly.

Lục.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×