tấm rèm thép của tổng tài

Chương 12: Người Soi Gương Cuối Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời về khuya, thành phố lặng như chưa từng tồn tại. Bên ngoài, ánh đèn đường hắt qua cửa kính, chia căn hộ thành từng mảng sáng tối. Ly ngồi một mình trên ghế, đôi mắt mở to nhìn về phía chiếc gương trước mặt — tấm gương duy nhất cô không dám chạm vào suốt nhiều ngày.

Từ khi Lục tỉnh lại sau đêm ấy, mọi thứ đã thay đổi. Anh vẫn nói cười, vẫn chạm vào cô, vẫn gọi cô bằng cái tên thân thuộc. Nhưng có điều gì đó trong ánh nhìn anh khiến cô rùng mình. Mỗi lần anh mỉm cười, cô thấy phản chiếu của nụ cười ấy chậm hơn một nhịp, méo đi một góc. Mỗi lần anh chạm vào tay, hơi lạnh lan ra như băng.

Cô biết.

Phản chiếu đã chiếm lấy anh.

Sáng sớm, anh đứng bên cửa sổ, nhìn mưa lất phất.

“Anh có thấy mình khác không?” – cô hỏi khẽ.

“Khác thế nào?”

“Ánh mắt anh.”

Anh quay lại, ánh mắt dịu dàng đến mức cô nghẹt thở. “Ánh mắt anh chỉ thay đổi khi nhìn thấy em.”

Cô khẽ cười, nhưng cảm giác trong tim lại lạnh dần.

Bởi trong giọng nói ấy, cô nghe thấy hai người cùng nói cùng lúc.

Buổi chiều, Lục kéo cô ra ngoài.

“Đi đâu?”

“Về nơi bắt đầu.”

Cô hiểu ngay. Anh muốn đến tòa nhà cũ.

Cô không phản đối. Có lẽ, cô cũng đã quá mệt để chạy.

Con đường dẫn vào khu thí nghiệm phủ đầy bụi, cỏ mọc hoang, tường sụp nát. Nhưng giữa tất cả, tấm gương khổng lồ trong phòng 04 vẫn đứng đó — sáng bóng, nguyên vẹn, như chưa từng bị phá hủy.

Lục bước đến gần, giọng trầm thấp:

“Em nhớ không, nơi này là nơi ta chia đôi linh hồn.”

“Và cũng là nơi chúng ta đánh mất chính mình.”

Anh quay lại, nhìn sâu vào mắt cô. “Có lẽ đây là cách duy nhất để kết thúc. Một người phải đi qua, và cánh cửa sẽ khép lại.”

“Anh nghĩ ai nên đi?”

“Người nào còn biết mình là ai.”

Cô cười, nụ cười đượm buồn. “Vậy thì cả hai đều phải đi.”

Họ đứng trước gương, im lặng. Ánh sáng trong phòng dần mờ, rồi chuyển sang thứ ánh bạc lạnh lẽo. Trên bề mặt gương, hình ảnh phản chiếu của họ chậm rãi tách ra — không còn đồng bộ, mà thành hai cặp người khác nhau.

Ly nhìn thấy một Lục khác đứng trong đó, mắt đen sâu hoắm.

Còn Lục thấy một Ly khác — gương mặt y hệt, nhưng nụ cười u ám.

Giọng nói vang lên từ khắp nơi, vang vọng, đa tầng:

“Chào mừng hai linh hồn phản chiếu cuối cùng.”

Cả căn phòng rung nhẹ. Bề mặt gương chuyển động như sóng nước. Từ bên kia, những bàn tay mờ ảo thò ra, đan vào không khí. Cô siết tay anh, thì thầm:

“Dù có chuyện gì xảy ra, anh nhớ rằng em vẫn là em.”

Anh gật. “Còn nếu em quên, anh sẽ nhắc.”

Ánh sáng bùng lên.

Ly mở mắt. Mọi thứ trắng toát. Không còn gương, không còn Lục, không còn tường hay cửa. Chỉ có ánh sáng vô tận.

Cô gọi: “Lục?”

Không tiếng trả lời.

“Có ai không?”

Bỗng, một giọng nói vang lên từ xa, rất khẽ, nhưng là giọng của chính cô:

“Đừng gọi nữa. Anh ta không thật.”

Cô quay lại — và thấy chính mình đang đứng đó.

Một bản sao hoàn hảo, mặc váy trắng, đôi mắt sáng rực.

“Ngươi là gì?”

“Là phần còn lại. Là cái anh ta mang theo khi chọn cứu ngươi.”

“Anh ta đâu rồi?”

“Anh ta ở phía bên kia. Với ta.”

Ly run rẩy. “Không. Anh ta hứa sẽ quay lại với tôi.”

“Và ta hứa sẽ ở lại với anh ta. Ai nói dối, ai thật, còn quan trọng nữa sao?”

Ly lùi lại. “Tôi không muốn tiếp tục. Tôi muốn kết thúc.”

Phản chiếu mỉm cười: “Không có kết thúc nào cho gương. Khi ngươi nhìn vào nó, ngươi đã để nó nhìn lại.”

Ánh sáng quanh cô chao đảo, biến thành những mảnh hình ảnh vụn: ký ức, nụ hôn, tiếng cười, máu, mưa, tiếng kính vỡ. Tất cả xoay cuộn. Cô gào lên: “Tôi là thật! Tôi là thật!”

Từ xa, giọng Lục vọng lại, mờ dần:

“Ly... nếu em thật sự là em... hãy nhớ hơi thở anh...”

Cô nín thở. Không khí đông đặc. Rồi cô cảm thấy hơi ấm trên môi — anh đang ở đó, dù cô không thấy.

Cô thì thầm: “Anh, em nhớ.”

Ngay giây đó, phản chiếu ngừng cười. Cô ta bước đến, đặt tay lên ngực Ly. “Nếu ngươi nhớ, vậy hãy chia sẻ.”

Cô ta đâm thẳng tay vào ngực Ly. Một ánh sáng đỏ lóe lên. Cả hai hét lên cùng lúc. Máu — hay ánh sáng — phun ra, hòa vào nhau, rồi biến mất.

Khi cô tỉnh lại, mọi thứ im lặng. Tòa nhà không còn, chỉ là nền đất trống. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi mưa. Cô đứng dậy, nhìn quanh — không còn Lục, không còn gương.

Cô chạm tay lên ngực — nơi đó, tim vẫn đập, nhưng mỗi nhịp vang như vọng lại từ nơi khác.

Cô nhìn vào vũng nước trước chân. Trong đó, phản chiếu hiện ra: cô và anh, đứng cạnh nhau, mỉm cười. Nhưng khi cô cúi xuống gần, bóng họ tan như khói.

“Anh...” – cô gọi. – “Anh vẫn ở đây phải không?”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, đáp lại bằng giọng nói trầm khàn, xa xăm:

“Anh ở trong em. Cũng như em ở trong anh.”

Cô khẽ cười, nước mắt rơi. “Vậy thì... chúng ta không còn là hai nữa.”

Bầu trời rạng sáng. Ánh nắng đầu tiên xuyên qua mây, chiếu lên khu đất trống. Trên mặt đất, chỉ còn một mảnh kính nhỏ, phản chiếu khuôn mặt cô — bình thản, nhẹ nhõm, nhưng trong mắt thấp thoáng hai ánh sáng khác nhau: một trong suốt, một đen sâu.

Cô nhặt mảnh gương, đưa lên môi, hôn nhẹ. “Tạm biệt, Lục.”

Mảnh gương vỡ vụn trong tay, tan thành bụi sáng.

Đêm hôm ấy, trong căn hộ bỏ hoang của họ, tấm gương trên tường tự nhiên sáng lên. Trên mặt gương, hình ảnh hai người — Ly và Lục — ngồi bên nhau, nắm tay, mỉm cười.

Cảnh yên bình, hoàn hảo.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy họ không hề có bóng phản chiếu dưới sàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×