tạm ứng một yêu thương

Chương 7: Giao Dịch Cảm Xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Thiên Di ngồi trong phòng họp nhóm giám sát lãi suất, tay gõ nhịp trên mặt bàn trong lúc màn hình chiếu tràn số liệu thị trường. Cả nhóm im lặng, tập trung, nhưng ánh mắt mọi người đôi lúc vẫn liếc về phía cô — không phải vì vai trò trưởng nhóm, mà vì tốc độ làm việc và sự khắt khe của cô đã trở thành… huyền thoại.

“Cần thiết phải dùng mô hình dự báo đa biến phức tạp như thế sao, chị Di?” một nhân viên trẻ dè dặt hỏi. “Em nghĩ thị trường thời điểm này có thể dùng thống kê đơn giản là đủ.”

Thiên Di không ngẩng đầu, chỉ đáp gọn: “Chính vì thời điểm nhạy cảm nên càng cần mô hình chặt. Dự báo sai, cả công ty sẽ đi một hướng hoàn toàn khác. Và lúc đó không ai gánh được hậu quả ngoài phòng tài chính.”

Không khí hơi căng.

“Không sao đâu.” Một giọng trầm ấm cất lên từ sau lưng.

Mọi người quay lại. Là Tổng Giám đốc Trần Mạnh Huy.

Anh không mặc vest, chỉ áo sơ mi xanh đậm, tay áo xắn lên, toát ra vẻ thư thả nhưng ánh mắt lại rất tập trung.

“Cô Lâm có lý,” anh nói, tiến đến gần bàn. “Lúc này thị trường đang dao động vì tâm lý, không theo logic thông thường. Muốn giữ tiền khách, cần phân tích kỹ hơn người khác hai bước. Tôi ủng hộ cách làm của cô ấy.”

Cả phòng khẽ xôn xao.

“Nhưng Tổng Giám đốc có thể yên tâm,” Thiên Di nói tiếp, “Tôi sẽ rút gọn mô hình này sau ba phiên kiểm định. Hiệu quả sẽ được đo bằng kết quả thực tế.”

“Rất tốt.” Anh gật đầu, ánh mắt lướt qua cô một nhịp.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua ấy thôi cũng khiến nhịp tim cô khẽ đổi. Không ai nhận ra — nhưng cô biết, ánh mắt đó không đơn thuần là của cấp trên với nhân viên.

Sau buổi họp, Thiên Di trở về bàn làm việc. Mở máy, một email mới từ hệ thống nội bộ vừa được gửi đến.

“Thư mời tham dự Gala Thành Tựu Quý II – dành cho nhóm trưởng và cấp quản lý xuất sắc. Địa điểm: khách sạn Majestic, 20h tối thứ Bảy.”

Cô không mấy quan tâm — vốn dĩ những bữa tiệc thế này chẳng có gì ngoài sự khách sáo. Nhưng khi mắt lướt đến dòng cuối, cô khựng lại:

“Người đại diện Tổng Giám đốc đồng hành trong lễ trao kỷ niệm chương: Lâm Thiên Di – Trưởng nhóm giám sát đặc biệt.”

Cô bấm tắt email. Trong lòng… rối.


Tối thứ Bảy, Thiên Di đứng trước gương trong khách sạn, chỉnh lại váy. Chiếc đầm lụa xanh khói ôm dáng vừa đủ, không quá phô trương nhưng tôn lên từng đường cong mềm mại. Cô vốn không thích nổi bật — nhưng đêm nay, sự có mặt của cô bên cạnh Tổng Giám đốc, không nổi bật cũng sẽ thành… bị chú ý.

Cánh cửa phía sau vang lên tiếng gõ.

“Vào đi,” cô khẽ nói.

Anh bước vào. Lần này, khác hẳn mọi lần.

Vest đen cắt gọn, cà vạt cùng tông, mái tóc chải ngược lịch lãm. Nhưng đôi mắt… vẫn là đôi mắt năm xưa, từng khiến cô lạc lối.

“Em sẵn sàng chưa?” anh hỏi.

“Chỉ là một gala công ty,” cô mím môi. “Không cần căng thẳng.”

“Với người khác thì không,” anh đáp. “Nhưng với anh, đi cùng em... là cả một ký ức sống lại.”

Cô sững người. Một giây sau, lấy lại vẻ điềm tĩnh.

“Anh nên nhớ, chúng ta đang ở thời điểm người ta dễ hiểu nhầm nhất.”

“Anh không sợ hiểu nhầm,” anh nói, tiến gần thêm một bước. “Chỉ sợ em cố tình… giữ khoảng cách mãi.”

Cô không trả lời. Chỉ chỉnh lại cúc áo vest cho anh, tay khẽ run mà môi vẫn giữ nụ cười nhạt.

“Hãy để mọi thứ trôi qua đúng như một gala,” cô thì thầm. “Không hơn, không kém.”


Tại hội trường, ánh đèn sáng rực, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Khi tên Thiên Di được xướng lên cùng với danh hiệu “Quản lý đóng góp chiến lược quý II”, cô bước lên sân khấu trong tràng pháo tay dồn dập.

Mạnh Huy đón cô giữa ánh đèn, tay nhẹ đặt sau lưng cô như một cử chỉ hộ tống.

Họ đứng cạnh nhau. Rất gần.

“Chúc mừng em,” anh nói nhỏ, chỉ đủ cô nghe. “Anh tự hào.”

“Anh không cần tự hào vì tôi,” cô đáp, “tôi làm vì công việc, không vì anh.”

Anh không nói gì. Nhưng ánh mắt thì như cười.

Khi chương trình kết thúc, nhiều người lân la đến chúc mừng cô. Nhưng cô biết, những ánh mắt khác thì không chỉ tò mò — mà là nghi ngờ, thậm chí đố kỵ.

Một lúc sau, khi đã ra ban công, nơi gió nhẹ thổi lướt qua ly vang sóng sánh trên tay, cô quay sang anh, hỏi:

“Tại sao lại chọn tôi đứng cùng anh trên sân khấu? Với tư cách đại diện?”

Anh dựa lưng vào lan can, nhìn cô rất lâu. Rồi đáp:

“Vì em xứng đáng. Và vì anh muốn mọi người biết rằng — nếu có ai đó khiến anh tin tưởng tuyệt đối ở AC Capital… thì chỉ có em.”

Trái tim cô khựng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhớ đến lần đầu tiên anh nắm tay cô giữa sân trường, nói rằng: “Anh tin em. Hơn bất kỳ con số nào trên đời.”

Ba năm qua, cô đã quên niềm tin ấy. Nhưng nó chưa bao giờ chết.

Chỉ là... cô không dám đầu tư thêm vào một "giao dịch cảm xúc" mà rủi ro thì vô hạn, còn lợi nhuận thì chưa từng được rút ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.