Đầu tuần, công ty bước vào cuộc họp chiến lược dài 4 tiếng về việc chuyển hướng danh mục đầu tư sang các nhóm bất động sản công nghệ. Đây là quyết định rủi ro, đòi hỏi bản lĩnh – và Mạnh Huy kiên quyết thực hiện.
“Chúng ta không thể chỉ bám vào nhóm cổ phiếu an toàn mãi. Nếu muốn AC Capital thoát khỏi vùng an toàn, đây là lúc phải mạo hiểm.”
Thiên Di nghe anh nói, rồi đặt tài liệu xuống. “Tôi đồng ý mở rộng rủi ro, nhưng phải có mức kiểm soát chặt hơn. Ở đây, chỉ có lợi nhuận không thôi là chưa đủ. Một công ty như chúng ta không thể bị ảnh hưởng từ hiệu ứng tâm lý thị trường.”
Anh nhìn cô.
“Em có đề xuất gì không?”
“Lập nhóm giám sát biến động lãi suất theo thời gian thực. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tổ chức, và báo cáo thẳng cho anh hàng tuần.”
Cả phòng im lặng.
Anh gật đầu. “Tốt. Cứ thế mà triển khai.”
Lần đầu tiên cô đề xuất trực tiếp một nhóm độc lập — và được anh phê duyệt ngay.
Sau cuộc họp, Mạnh Huy bước nhanh về phía cô khi mọi người đã rời phòng.
“Thiên Di.”
“Chuyện gì?”
“Anh xin lỗi vì để Nhã Vy đến tìm em.”
Cô ngạc nhiên. “Anh biết chuyện đó?”
“Cô ấy báo trước sẽ đến. Anh không ngăn được.”
“Anh không cần xin lỗi. Tôi không quan tâm.”
“Em không quan tâm, hay em đang cố không để ý?”
Cô im lặng. Ánh đèn văn phòng rọi lên gương mặt cô, khiến đôi mắt cô trở nên trong veo mà lạnh lùng.
“Tôi chỉ quan tâm đến công việc.”
Anh mím môi. “Nếu chỉ là công việc, em đã không nhìn anh như thế.”
Cô quay đi. Nhưng tim thì như có ai bóp chặt.
Một ngày sau, khi cô đang ở trong phòng làm việc thì thư ký đưa vào một bưu phẩm nhỏ.
Bên trong là một chiếc USB và tờ giấy ghi tay:
"Một phần dữ liệu em cần cho nhóm giám sát. Anh biết em không thích bị giúp, nhưng vẫn muốn là người đầu tiên hỗ trợ em."
– M.H."
Cô nhìn chiếc USB trong tay. Trái tim lại nhói lên.
Giữa những cuộc họp, những con số, những chiến lược đầu tư… vẫn có những khoảnh khắc nhỏ như thế, khiến cô thấy mình không còn vô cảm.
Cô đã dựng lên bức tường vững chắc suốt ba năm qua.
Nhưng Trần Mạnh Huy, theo cách nào đó, đang âm thầm gõ vào từng viên gạch.
Không ồn ào. Không ép buộc.
Chỉ lặng lẽ… chờ cô mở cửa.