Ba ngày sau khi ngất xỉu, Lan mới tỉnh lại. Cô nằm trong bệnh viện, ánh sáng trắng rọi vào mắt khiến đầu cô choáng váng. Bác sĩ nói cô chỉ bị ngất do mất ngủ và hoảng loạn, nhưng trên cổ tay cô lại có những vết hằn đỏ dài ngoằng, giống hệt như bị ai đó siết chặt. Khi Lan hỏi, không ai biết tại sao.
Sau khi xuất viện, Lan trở về phòng trọ. Căn phòng vẫn vậy, chỉ có một điều khiến cô lạnh gáy: tấm vải đỏ mà cô tưởng người ta đã mang đi, giờ lại nằm ngay ngắn trên bàn vẽ, được gấp vuông vức. Giống hệt như nó chưa từng rời khỏi đây.
Lan nhìn tấm vải, lòng ngập tràn cảm giác sợ hãi pha lẫn tò mò. Cô nghĩ đến lời bà Lựu:
“Đừng cắt nó ra.”
Nhưng bản năng nghệ sĩ thôi thúc cô làm ngược lại. Cô cần nó cho bài đồ án – và hơn hết, cô muốn hiểu vì sao thứ vải này khiến cô ám ảnh đến thế.
Buổi chiều hôm đó, cô trải tấm vải lên bàn vẽ. Dưới ánh sáng vàng, màu đỏ của vải như sống dậy, rực rỡ đến chói mắt. Từng sợi chỉ ánh lên lấp lánh như máu tươi.
Cô lấy bút chì phác nét. Ngay khi đầu bút chạm vào mặt vải, một cảm giác lạnh buốt lan ra khắp cánh tay. Lan khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục.
Cô bắt đầu vẽ khuôn mặt của một người phụ nữ – khuôn mặt mà cô nhìn thấy trong cơn mộng đêm đó.
Vẽ đến đâu, bút như trôi theo một lực dẫn vô hình. Tay cô di chuyển không theo ý thức. Những đường nét hiện lên tự nhiên, chính xác đến rợn người: đôi mắt u uẩn, mái tóc dài ướt sũng, đôi môi khẽ hé như đang thì thầm điều gì đó.
Cô vẽ suốt ba tiếng, gần như không chớp mắt. Đến khi dừng lại, Lan sững sờ – gương mặt trên tấm vải giống hệt người phụ nữ trong mộng, từ ánh nhìn, đến từng sợi tóc dính trên trán.
Nhưng điều khiến cô sợ nhất… là một giọt nước đang từ từ lăn xuống từ khóe mắt của bức vẽ.
Không, không phải mực loang. Giọt đó trong suốt, lạnh, và mằn mặn như nước mắt thật.
Lan bật dậy, lùi về phía tường. Cô trừng mắt nhìn tấm vải, tim đập dồn dập.
Giọt nước nhỏ xuống bàn, thấm vào mặt gỗ.
Rồi giọt thứ hai, thứ ba… Cả khuôn mặt trong bức họa như đang khóc.
Lan run lẩy bẩy. Cô với tay định gấp vải lại, nhưng bỗng nghe một tiếng rột nhỏ, như sợi chỉ đứt. Phần mép vải tự bung ra, lan rộng dần. Dưới lớp vải đó, hiện lên một hình khác — mờ nhạt hơn, nhưng rõ ràng là một khuôn mặt khác, bị nhăn nhúm và méo mó.
Cô kéo vội góc vải, nhưng mỗi lần kéo, lại có thêm một khuôn mặt khác hiện ra: đàn ông, phụ nữ, trẻ con… Mỗi gương mặt đều mang một biểu cảm khác nhau — đau đớn, sợ hãi, hoặc đang há miệng như gào thét.
Lan hét lên, ném cả tấm vải xuống đất.
Nhưng khi tấm vải chạm sàn, tất cả những gương mặt đó biến mất, chỉ còn lại một mảng đỏ thẫm sâu hơn bình thường — giống hệt như màu của máu vừa khô lại.
Đêm đó, Lan không dám tắt đèn. Cô ngồi thu mình trên giường, ôm gối, mắt không rời khỏi tấm vải trải trên bàn. Nhưng đến gần hai giờ sáng, cô lại nghe thấy tiếng thì thầm quen thuộc.
“Lan… vẽ tiếp đi…”
Giọng nói ấy không còn rền rĩ như trước, mà êm ái, dụ dỗ, như giọng của người mẹ ru con.
Lan cảm thấy đầu óc mụ mị. Cô bước xuống giường, cầm bút, tiến đến bàn vẽ. Tay cô run, nhưng vẫn cầm được bút, đặt lên mặt vải.
“Vẽ ta đi… Ta muốn nhìn thấy mình…”
Giọng nói vang trong đầu cô, rõ ràng từng chữ. Và cứ thế, cô vẽ, như bị thôi miên.
Khi ánh sáng bình minh chiếu vào cửa sổ, Lan vẫn đang ngồi trước bàn, đôi mắt trũng sâu, môi nứt nẻ. Trên tấm vải lúc này là một bức chân dung hoàn chỉnh của người phụ nữ áo đỏ, đẹp đến mức siêu thực, nhưng ánh mắt trong bức tranh… lại liếc theo mỗi khi cô di chuyển.
Lan thấy cổ họng khô khốc. Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bức họa, rồi giật mình:
Giọt nước mắt tối qua đã biến mất. Nhưng ở vị trí đôi môi người phụ nữ, một vệt đỏ sẫm lan ra, tươi mới như máu vừa thấm.
Cô lùi lại. Một cơn gió lạnh từ đâu thổi qua, dù cửa sổ vẫn đóng kín. Tấm vải khẽ bay lên, mép vải chạm vào má Lan, để lại một vệt ướt lạnh như băng.
Trong khoảnh khắc đó, cô nghe thấy tiếng thì thầm ngay sát bên tai:
“Tốt lắm… Bây giờ… đến lượt ta vẽ ngươi…”
Lan thét lên. Cây cọ trong tay cô gãy đôi, máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống mặt vải, hòa vào sắc đỏ sẵn có. Màu vải sáng bừng lên trong thoáng chốc, rồi trở về bình thường.
Cô ném tấm vải vào góc phòng, thở dốc, toàn thân run rẩy.
Nhưng ngay khi cô vừa quay đi, tấm vải tự cuộn lại, rồi từ từ trải phẳng ra, lộ rõ khuôn mặt người phụ nữ trong bức họa — đang mỉm cười.
Và trên mép dưới của tấm vải, xuất hiện một chữ mới, viết bằng máu:
“Lan.”