Trở về căn phòng trọ ở cuối phố Hòa Giang, Lan đặt chiếc túi xuống bàn, cơ thể vẫn còn ẩm hơi mưa và lạnh run. Căn phòng nhỏ nằm trên tầng ba của khu nhà cũ, tường mốc loang lổ, trần nhà tróc sơn từng mảng, mỗi khi mưa xuống lại nồng lên mùi ẩm mốc khó chịu. Nhưng cô đã sống ở đây hơn hai năm, nên cũng quen.
Cô bật đèn bàn, mở túi, đặt tấm vải đỏ ra trước mặt. Dưới ánh sáng trắng, màu đỏ càng thêm đậm và có chiều sâu kỳ lạ, như chất lỏng hơn là sợi dệt. Mỗi lần cô nghiêng đầu, ánh sáng hắt lên như mặt nước gợn, phản chiếu thành từng gợn sóng li ti.
Lan đưa tay chạm nhẹ lên vải. Lần này, nó không còn ấm như khi ở nhà bà Lựu nữa — mà mát lạnh, mịn màng. Nhưng khi tay cô trượt qua phần giữa, một luồng tê rần chạy dọc cánh tay khiến cô giật mình. Cô rụt tay lại, nhìn kỹ hơn: ở giữa tấm vải, có một vệt sẫm hơn, mờ mờ giống hình một khuôn mặt người phụ nữ, nửa sáng nửa tối.
Lan dụi mắt, nhìn lại thì không thấy nữa. Cô cười khẽ: “Chắc mình mệt quá.”
Rồi cô gấp vải lại, đặt lên bàn vẽ, cạnh khung gỗ.
Tối đó, cô tắm rửa, pha một ly trà gừng, mở laptop lên làm việc. Mưa vẫn rơi nhẹ ngoài cửa sổ, những giọt nước đọng trên khung kính phản chiếu ánh đèn nhấp nháy. Không gian yên tĩnh đến mức tiếng gõ phím vang lên cũng nghe rõ ràng.
Đến gần nửa đêm, cô ngả người ra ghế, nhắm mắt lại nghỉ một lát. Nhưng khi chỉ vừa lim dim, Lan nghe tiếng ai đó khẽ gọi tên mình.
“Lan…”
Giọng nói ấy mềm như hơi thở, rất khẽ, nhưng rõ ràng đến rợn người.
Cô mở choàng mắt, nhìn quanh. Không có ai cả. Căn phòng vẫn chỉ có mình cô. Laptop vẫn sáng, đồng hồ treo tường chỉ 12:17.
Cô tự trấn an, “Chắc là ảo giác… hay gió rít qua khe cửa.”
Nhưng khi cô vừa định đứng dậy tắt máy, giọng nói ấy lại vang lên — lần này gần hơn, ngay bên tai:
“Lan… trả lại… cho ta…”
Cô hét lên, quay phắt đầu lại. Không có ai. Chỉ có tấm vải đỏ trên bàn đang phập phồng nhẹ, như có gió thổi qua — nhưng cửa sổ vẫn đóng kín.
Lan run rẩy bước lại gần, cố nhìn kỹ. Tấm vải bỗng chuyển động, co rút lại một chút, rồi rụng xuống nền nhà. Tiếng vải rơi nghe khô khốc, nhưng cô cảm giác như có cái gì mềm, sống động bên trong vừa động đậy.
Cô hít sâu, cúi xuống nhặt. Khi đầu ngón tay chạm vào mép vải, một luồng lạnh buốt chạy dọc từ cổ tay lên đến tim, khiến cô nghẹt thở trong giây lát. Và trong khoảnh khắc đó, Lan thấy rõ — ở góc phòng, có ai đó đang đứng.
Một người phụ nữ mặc áo dài đỏ, tóc dài buông phủ mặt, tay buông thõng, đứng im trong bóng tối. Không thấy rõ mặt, chỉ thấy phần tà áo dính nước, nhỏ giọt xuống sàn từng tiếng tách… tách….
Lan lùi lại, ngã ngửa ra ghế. Cô hét không ra tiếng. Khi cô chớp mắt lại lần nữa — bóng người đã biến mất. Chỉ còn tấm vải đỏ, giờ đã được trải thẳng trên nền, nếp gấp vừa khít như bàn tay ai đó vừa vuốt.
Cô không thể nào ngủ được suốt đêm hôm ấy. Cứ mỗi lần nhắm mắt, cô lại nghe tiếng Lan… trả lại… cho ta… vọng lên trong đầu, như từ xa, như từ bên trong tấm vải.
Sáng hôm sau, Lan tỉnh dậy trên ghế, người mệt rã rời. Trên bàn, tấm vải vẫn ở đó, nhưng có một chi tiết khiến cô lạnh sống lưng: trên vải xuất hiện thêm một vệt đậm, nhỏ như một vết máu mới khô.
Cô chắc chắn mình không làm đổ gì lên đó.
Cô nhìn xuống tay mình — trên mu bàn tay có một vết xước dài, rớm máu, dù cô không nhớ mình bị lúc nào.
Từ giây phút ấy, Lan bắt đầu cảm thấy một điều gì đó trong căn phòng đã thay đổi. Không khí nặng hơn, ẩm hơn, mùi ẩm mốc giờ xen lẫn mùi kim loại tanh ngắt. Và đêm đến — khi đồng hồ chỉ mười hai giờ — tiếng gọi ấy lại vang lên, mỗi lần một rõ hơn, một gần hơn.
“Lan… trả lại cho ta…”
“Lan… máu… đỏ…”
Đêm thứ ba, cô thức trắng, ôm chặt tấm chăn, nhìn chằm chằm vào góc phòng.
Khi kim đồng hồ nhích đến đúng 12 giờ, tấm vải đỏ tự trượt xuống bàn, rơi phịch xuống đất, cuộn tròn lại thành một dải dài như con rắn, rồi chậm rãi bò về phía cô.
Lan hét lên, giật lùi vào tường.
Trong ánh đèn lờ mờ, cô thấy từ mép vải mọc ra những sợi chỉ đỏ mảnh như gân máu, đang co giật, trườn đi. Chúng bò tới, chạm vào chân cô. Lạnh. Dính. Và mềm như da người.
Cô hét lớn, quăng chiếc ghế đè lên tấm vải, rồi lao ra cửa. Nhưng khi cô vừa chạm vào tay nắm cửa, một bàn tay lạnh ngắt chụp lấy cổ chân cô từ phía sau.
Lan quay lại — và nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ áo đỏ.
Gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt sâu hoắm, máu rỉ ra từ miệng, chảy dọc xuống cổ áo.
Bà ta khẽ nói, bằng giọng như gió thoảng:
“Thứ thuộc về máu… không ai được giữ…”
Lan ngất lịm.
Sáng hôm sau, hàng xóm nghe tiếng động lạ đã gọi chủ nhà lên xem.
Họ thấy Lan nằm ngất trên nền, sắc mặt trắng bệch. Cạnh cô, tấm vải đỏ đã được cuộn lại gọn gàng, như chưa từng bị mở ra.
Không ai hiểu vì sao Lan lại sợ đến thế. Chỉ có một người – ông chủ nhà – kể lại rằng trong đêm, ông nghe thấy tiếng phụ nữ khóc nức nở, vọng xuống từ tầng ba.
Khi họ đến kiểm tra, không có ai cả.
Chỉ có mùi hương lạ vương trong không khí – mùi của máu hòa trong hương vải ướt.