tân kim bình mai

Chương 1


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thanh Hà, một đô thị phồn hoa nằm dọc theo con kênh lớn, mùa xuân luôn mang theo hơi ẩm ướt và mùi hương nồng nàn của vải lụa, trà quý, cùng sự mục rữa âm ỉ của những tham vọng không giới hạn. Nơi đây, sự hào nhoáng của các dinh thự bằng gỗ mun và gạch xanh lấp lánh dưới ánh nắng không chỉ phô bày của cải mà còn che giấu những bí mật sâu kín, những thỏa thuận ngầm và những cuộc đấu tranh không tiếng súng.

Trong số những dinh thự đó, Tây Phủ nổi bật hơn cả. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà là biểu tượng của quyền lực được xây dựng trên nền tảng của thương trường và các mối quan hệ chằng chịt. Chủ nhân của nó là Tây Môn Khánh.

Tây Môn Khánh không xuất thân từ tầng lớp quý tộc hay khoa bảng, nhưng hắn lại sở hữu một thứ quyền lực khác, mạnh mẽ không kém: tiền bạc. Hắn là một thương nhân xuất chúng, có đầu óc tính toán sắc sảo, đủ khả năng xoay chuyển thị trường muối, tơ lụa và thuốc men chỉ bằng một cái phẩy tay. Nhưng tham vọng của hắn chưa bao giờ dừng lại ở việc đếm những thỏi bạc chất đống trong kho. Hắn khao khát được công nhận, được đứng ngang hàng với những vị quan lại cao cấp nhất, những người mà hắn từng phải quỳ gối xin xỏ.

Sáng sớm hôm đó, Tây Môn Khánh đang ngồi trong thư phòng, nơi ánh sáng buổi sớm chiếu rọi qua cửa sổ giấy hoa, làm nổi bật những nét sắc lạnh trên khuôn mặt hắn. Hắn mặc một bộ áo lụa Tơ Tằm mới, tay vuốt ve một chiếc vòng ngọc bích cực phẩm, đôi mắt nhìn vào khoảng không như đang nhìn thấu tương lai.

"Thưa gia, đã đến giờ hẹn với Ngô đại nhân," một người hầu cận khẽ khàng nhắc nhở.

Tây Môn Khánh gật đầu, nở một nụ cười nửa miệng đầy tự mãn. Cuộc hẹn này không phải để bàn chuyện buôn bán, mà là để thực hiện bước nhảy vọt cuối cùng từ thương nhân lên quan trường. Hắn đã chi một khoản tiền khổng lồ, đủ để mua chuộc cả một thị trấn nhỏ, để đổi lấy một chức quan nhỏ nhưng đầy quyền lực, một chiếc ghế sẽ biến tiền thành quyền lực hợp pháp.

"Quan chức… Danh vọng… Tất cả đều có giá của nó," hắn thầm nhủ. Hắn không cần danh tiếng của một người thanh liêm hay một học giả. Hắn cần sự kính sợ, cần quyền lực để không ai dám cản đường hắn làm bất cứ điều gì mình muốn. Dưới ánh sáng buổi sớm, ánh mắt hắn ánh lên một ngọn lửa tham lam không bao giờ tắt. Hắn đã mua được danh vị, vậy còn phụ nữ? Hắn tin rằng, cũng như mọi thứ khác, phụ nữ cũng có thể bị mua chuộc, bị sở hữu và bị kiểm soát.

Trong khi Tây Môn Khánh đang tận hưởng cảm giác thống trị nơi cao sang, thì cách đó không xa, tại một con hẻm nhỏ hẹp và bẩn thỉu hơn, cuộc sống lại diễn ra một cách hoàn toàn khác. Nơi đó là nơi ở của những người nghèo khổ, nhưng cũng là nơi của những phận người khao khát được đổi đời, điển hình là Phan Kim Liên.

Kim Liên sống trong sự giam hãm của một cuộc hôn nhân không tình yêu với Võ Đại, một người đàn ông lương thiện nhưng yếu đuối và nghèo hèn. Căn nhà của họ chật chội và tăm tối, nhưng Kim Liên lại mang một vẻ đẹp sắc sảo, nổi bật như một đóa hoa bị kẹt trong bùn lầy. Nàng không chấp nhận số phận, nàng khao khát sự xa hoa, khao khát một người đàn ông có thể thực sự thống trị và đưa nàng thoát khỏi cái nghèo nàn, tầm thường này.

Kim Liên đang đứng bên cửa sổ tầng hai. Ánh nắng không đủ sưởi ấm căn nhà lạnh lẽo, nhưng nó lại soi rõ sự bực bội và tuyệt vọng trong mắt nàng. Nàng luôn dùng hết sức lực để giữ cho bản thân sạch sẽ, trang phục tinh tươm, như một sự nổi loạn ngầm chống lại hoàn cảnh.

Nàng nhìn ra đường phố, nơi đám đông vội vã với gánh hàng và tiếng rao. Đôi mắt nàng lướt qua những chiếc kiệu hoa lệ, những bộ quần áo đắt tiền, và trong lòng dấy lên một sự ghen tị cháy bỏng.

"Một ngày nào đó, ta sẽ không sống trong cái xó xỉnh này nữa," nàng tự nhủ, giọng nói khẽ nhưng đầy cương quyết.

Đúng lúc đó, đoàn ngựa xe của Tây Môn Khánh lướt qua con hẻm, đi thẳng đến nha môn. Sự giàu có của hắn tỏa ra hào nhoáng, khiến mọi người phải ngoái nhìn. Kim Liên cũng nhìn theo, nhưng ánh mắt của nàng không chỉ là sự ngưỡng mộ bình thường.

Đó là một ánh nhìn giao nhau của số phận: một người đàn ông khao khát quyền lực tuyệt đối để thỏa mãn dục vọng, và một người phụ nữ khao khát thoát khỏi bi kịch bằng cách chấp nhận dấn thân vào chính dục vọng đó.

Khoảnh khắc đó, tại cửa sổ nhỏ bé của căn nhà tồi tàn, dường như một cánh cửa lớn hơn đã được mở ra, cánh cửa dẫn thẳng vào Tây Phủ xa hoa, nhưng cũng là cánh cửa dẫn đến vực sâu của bi kịch không thể quay đầu. Mối liên kết định mệnh đầu tiên đã được thiết lập, báo hiệu một chuỗi những sự kiện thảm khốc sẽ nhấn chìm cả phẩm giá và sinh mệnh con người trong Đô thành Thanh Hà giả tạo này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×