Cuộc sống tại con hẻm nhỏ nhà Võ Đại là một chuỗi ngày dài của sự buồn tẻ và tủi nhục. Phan Kim Liên, người phụ nữ mang vẻ đẹp sắc nước hương trời, cảm thấy bị lãng phí, bị trói buộc vào một cuộc hôn nhân chỉ mang tính chất tồn tại. Võ Đại, người chồng hiền lành, chỉ biết mưu sinh bằng gánh bánh bao nặng trĩu. Sự chân thật và hiền lành của anh không đủ để lấp đầy khoảng trống khao khát xa hoa, địa vị trong lòng nàng.
Mỗi khi Võ Đại ra khỏi nhà từ tờ mờ sáng, Kim Liên lại tự nhốt mình trong căn phòng chật chội, đối diện với chính mình và bức tường cũ kỹ. Nàng cố gắng thêu thùa, cố gắng giữ tâm hồn bận rộn, nhưng những mũi kim luôn bị gián đoạn bởi tiếng thở dài uất hận. Nàng căm ghét số phận đã đẩy nàng vào tay một người chồng không thể thỏa mãn những ước mơ quá lớn của nàng. Nàng thèm khát được người khác ngưỡng mộ, thèm khát những bộ quần áo lụa là, những món trang sức vàng ngọc mà nàng chỉ thấy thoáng qua trên người các phu nhân nhà giàu.
Vào một buổi trưa nóng nực, Kim Liên đứng bên cửa sổ tầng hai để hít thở chút không khí. Nàng cố tình mặc một chiếc áo cánh mới may, mái tóc búi cao gọn gàng, dù biết rằng chẳng có ai đáng để nàng phô bày vẻ đẹp này. Nàng chống tay lên bệ cửa sổ, lặng lẽ quan sát dòng người qua lại bên dưới. Đối với nàng, đó là cách duy nhất để nàng cảm thấy mình vẫn còn kết nối với thế giới ngoài kia – thế giới của tiền bạc, quyền lực và tự do.
Dưới phố, Tây Môn Khánh vừa quay về từ nha môn sau cuộc gặp gỡ thành công với quan lại. Hắn cưỡi trên một con ngựa cao lớn, vóc dáng uy nghi, xung quanh là tùy tùng theo hầu, tạo thành một sự khác biệt rõ rệt với khung cảnh nghèo nàn của khu vực này. Hắn đang chìm đắm trong cảm giác đắc thắng sau khi đã hoàn tất giao dịch quyền lực, tâm trí đang tính toán những bước đi tiếp theo để củng cố địa vị.
Đoàn người ngựa của Tây Môn Khánh đi ngang qua con hẻm. Vô tình, hắn ngước mắt lên.
Cùng lúc đó, Kim Liên đang dùng một cây sào để đóng cửa sổ cho đỡ nắng. Do sơ suất, chiếc sào trượt khỏi tay nàng. Cây sào gỗ rơi xuống, suýt trúng chiếc mũ quan mới của Tây Môn Khánh.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi. Tùy tùng của Tây Môn Khánh lập tức quát tháo, định xông lên. Nhưng Tây Môn Khánh lại giơ tay ra hiệu dừng lại. Hắn không giận dữ, thay vào đó, ánh mắt hắn lại bị đóng băng bởi cảnh tượng trước mắt.
Trên tầng lầu, nàng Phan Kim Liên, khuôn mặt hơi tái vì sợ hãi nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ thách thức và sắc sảo, đang vội vàng cúi người xin lỗi. Khoảnh khắc cúi người đó, vẻ đẹp kiều diễm của nàng, sự đối lập giữa bộ dạng nghèo khổ và nhan sắc rực rỡ đã đánh trúng vào thị giác và lòng tham của hắn.
Tây Môn Khánh đã từng thấy vô số phụ nữ đẹp, nhưng chưa ai mang lại cho hắn cảm giác thèm muốn chiếm hữu mạnh mẽ và tức thời đến vậy. Hắn nhìn thấy trong ánh mắt Kim Liên không chỉ là sự sợ hãi mà còn là sự khao khát ngấm ngầm, một sự đồng điệu về lòng tham lam. Hắn nhận ra nàng không phải là một người phụ nữ cam chịu. Nàng là một con mồi không ngại rủi ro, một ngọn lửa đang chờ được thổi bùng.
"Không sao," Tây Môn Khánh cười lớn, một nụ cười đầy ẩn ý, mang theo quyền lực và sự nguy hiểm. Hắn không hề nổi giận, mà còn cố ý nán lại, hỏi han tên tuổi của nàng một cách lịch thiệp giả tạo.
Kim Liên, sau thoáng sợ hãi ban đầu, nhận ra ánh mắt của người đàn ông quyền quý này. Nàng nhận thấy ngọn lửa dục vọng bốc cháy trong ánh mắt hắn – một ngọn lửa mà Võ Đại chưa bao giờ có thể mang lại. Nàng hiểu rằng, đây chính là cánh cửa định mệnh mà nàng đã chờ đợi bấy lâu. Nếu nắm được người đàn ông này, nàng sẽ thoát khỏi cái xó xỉnh ẩm mốc, thoát khỏi sự tầm thường và sự giam cầm.
Vẻ đẹp của nàng đã thành công thu hút sự chú ý của kẻ săn mồi quyền lực nhất Thanh Hà. Trong ánh mắt chạm nhau ngắn ngủi đó, một giao kèo vô hình đã được thiết lập: Tây Môn Khánh nhìn thấy một món đồ chơi mới để thỏa mãn sự ích kỷ và thể hiện quyền lực, còn Kim Liên nhìn thấy một công cụ để đổi đời, bất chấp mọi rủi ro về đạo đức và sinh mệnh.
Từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của Phan Kim Liên không còn là sự chờ đợi buồn tẻ nữa. Nó đã trở thành một trò chơi mạo hiểm, và nàng sẵn sàng đặt cược tất cả những gì mình có – bao gồm cả lương tri và số phận của người khác – để giành lấy phần thắng.