Trong khi các thê thiếp bận rộn với cuộc chiến tranh giành ân sủng và địa vị trong Tây Phủ, Tây Môn Khánh lại đang say sưa với cuộc chiến lớn hơn nhiều: chinh phục quyền lực xã hội.
Hắn nhận ra rằng, dù giàu có đến mấy, một thương nhân vẫn là tầng lớp thấp kém trong xã hội phong kiến, dễ dàng bị quan lại áp bức và tước đoạt. Để bảo vệ và mở rộng đế chế của mình, hắn cần phải đội lên đầu chiếc mũ quan, biến tiền bạc thành sự bảo hộ hợp pháp.
Vào một buổi sáng, trong thư phòng được trang trí bằng các bức họa cổ và đồ sứ quý hiếm, Tây Môn Khánh đang duyệt các sổ sách. Tuy nhiên, trọng tâm của hắn không phải là lợi nhuận từ các chuyến hàng mà là những khoản chi lớn bất thường.
"Thằng cha Ngô đại nhân này, quả là một con quỷ hút máu," Tây Môn Khánh lầm bầm, tay day day thái dương.
Hắn vừa hoàn tất một phi vụ hối lộ khổng lồ để mua thêm một chức quan nhỏ nhưng có quyền hạn đáng kể, cho phép hắn can thiệp vào các vụ án thương mại, thậm chí là việc thu thuế. Khoản tiền này, lẽ ra có thể dùng để mở thêm hai cửa hàng lớn, nhưng hắn biết, đây là khoản đầu tư sinh lời lớn nhất.
Sự tha hóa của tầng lớp thống trị được Tây Môn Khánh khai thác triệt để. Hắn hiểu rằng, quan lại không cần đạo đức, họ cần tiền để duy trì sự xa hoa của mình. Hắn thiết lập một mạng lưới móc nối tinh vi: hắn dùng tiền mua chuộc các quan chức nhỏ, sau đó lợi dụng quyền lực mới này để kiếm thêm nhiều tiền hơn thông qua các giao dịch bất hợp pháp (như buôn lậu muối, bán thuốc giả), rồi lại dùng lợi nhuận đó để hối lộ các quan chức lớn hơn.
"Quan chức cao quý chỉ là những con búp bê rỗng ruột," hắn thường nói với thuộc hạ thân tín. "Chỉ cần rút ruột tiền ra và nhét vào đó, chúng sẽ nhảy múa theo ý ta."
Các bữa tiệc tại Tây Phủ không còn đơn thuần là những cuộc vui gia đình. Chúng đã trở thành những buổi tụ họp chính trị, nơi Tây Môn Khánh phô trương sự xa hoa đến mức lãng phí, chiêu đãi các quan chức cấp cao. Hắn dùng rượu quý, mỹ nữ (các thiếp thất được yêu cầu xuất hiện), và các món quà đắt giá để ràng buộc những người này bằng sự ân huệ vật chất.
Trong mắt những vị quan đó, Tây Môn Khánh là một kẻ giàu có biết điều, là một "ngân hàng" không bao giờ hết tiền. Họ bỏ qua xuất thân thấp kém của hắn, bỏ qua những tai tiếng về đạo đức, và chấp nhận hắn vào tầng lớp của họ.
Xã hội Thanh Hà lúc này đang thối rữa từ bên trong.
Người nghèo khổ bị đàn áp và không có tiếng nói.
Người lương thiện như Võ Đại bị giết hại nhưng không ai dám điều tra.
Kẻ giàu có và thiếu đạo đức lại được đội lên đầu chiếc mũ quan, ngồi vào vị trí quyết định công lý.
Khi Tây Môn Khánh đạt được đỉnh cao của sự giàu có và quyền lực, lòng tham của hắn càng trở nên vô độ. Hắn bắt đầu xem việc buôn bán chỉ là công cụ. Mục đích cuối cùng của hắn là sự thống trị tuyệt đối trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, bao gồm cả quyền lực nhà nước và hậu cung của mình.
Hắn thường xuyên vắng mặt khỏi Tây Phủ vì các cuộc họp quan trọng, các buổi yến tiệc ngoại giao và các chuyến đi mua sắm quan chức. Sự vắng mặt này, paradoxically, lại khiến các thê thiếp càng tranh giành sủng ái kịch liệt hơn trong thời gian hắn ở nhà, vì mỗi người đều muốn đảm bảo vị trí an toàn trước khi hắn lại chìm vào công việc.
Một buổi tối, khi Tây Môn Khánh trở về nhà sau một buổi giao thiệp thành công, hắn đi thẳng đến phòng Kim Liên. Hắn không đến vì tình yêu, mà vì sự giải tỏa áp lực.
"Hôm nay, ta đã buộc Ngô đại nhân phải nhả lại một lô hàng muối. Hắn đã nuốt trọn số tiền đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nghe theo ta," Tây Môn Khánh nói với vẻ đắc thắng.
Kim Liên lắng nghe, không phải với sự ngưỡng mộ tình cảm, mà với sự ngưỡng mộ quyền lực. Nàng nhìn thấy sự tàn nhẫn và sự quyết đoán của hắn – những thứ mà Võ Đại không bao giờ có. Nàng hiểu rằng, nàng đã chọn đúng người để nương tựa. Cả hai đều tìm thấy sự đồng điệu trong bản chất tàn nhẫn và lòng tham không đáy.
Tuy nhiên, sự thành công ngoài xã hội của Tây Môn Khánh đã gieo mầm cho sự suy tàn bên trong. Việc hắn quá mải mê với quyền lực và dục vọng bên ngoài đã khiến hắn trở nên lơ là sức khỏe, và quan trọng hơn, không hề nhận ra những mầm mống bất hạnh và hiểm họa đang lớn dần trong chính ngôi nhà Tây Phủ.