tân kim bình mai

Chương 8


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong những tuần đầu tiên tại Tây Phủ, Phan Kim Liên không hề che giấu sự thỏa mãn khi được Tây Môn Khánh sủng ái. Nàng không chỉ đơn thuần là người thiếp mới; nàng là một nguồn kích thích mạnh mẽ, một sự đối lập hoàn hảo với sự nhã nhặn, cam chịu của những người phụ nữ khác. Tây Môn Khánh, với bản tính ham của lạ và thèm khát sự mới mẻ, dễ dàng bị nàng mê hoặc.

Tuy nhiên, sự sủng ái đó nhanh chóng kéo theo sự cô lập. Các thê thiếp khác đều giữ thái độ lạnh nhạt, ngoại trừ việc thi thoảng thể hiện sự khinh miệt một cách kín đáo.

Người không thể chịu đựng được sự lộng hành của Kim Liên nhất chính là Lý Kiều Nhi. Kiều Nhi tự hào về xuất thân dòng dõi, về những mối quan hệ gia tộc, và luôn coi thường Kim Liên, kẻ xuất thân từ tầng lớp thấp kém, lại còn mang tai tiếng về vụ án Võ Đại. Đối với Kiều Nhi, việc Tây Môn Khánh quá sủng ái Kim Liên là một sự sỉ nhục cá nhân, làm giảm đi giá trị của những người phụ nữ "đàng hoàng" trong phủ.

Mâu thuẫn bùng nổ trong một buổi tiệc trà chiều. Nguyệt Nương tổ chức buổi tiệc nhằm giữ gìn thể diện và duy trì sự hòa hợp bề ngoài của gia đình. Các thê thiếp đang trò chuyện về một loại lụa mới nhập từ Tô Châu.

Lý Kiều Nhi cố ý nói lớn: "Loại lụa đó chỉ hợp với người có xuất thân danh giá, có gu thẩm mỹ cao. Người quen mặc vải bố thô kệch chắc chắn không biết cách diện đồ này cho xứng." Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Kim Liên, với hàm ý châm chọc không thể rõ ràng hơn.

Kim Liên, với sự nhạy cảm của người đã phải chịu đựng sự khinh miệt suốt nửa đời người, ngay lập tức cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc. Mặc dù nàng đã thoát khỏi nghèo khổ, cái bóng của xuất thân nghèo khó vẫn là vết thương hở mà bất cứ ai cũng có thể chạm vào. Sự tự ti sâu thẳm trong nàng ngay lập tức chuyển hóa thành một ngọn lửa hiếu thắng và đố kỵ.

Nàng cười khẩy, giọng nói sắc lạnh như dao: "Quả thật, ta không quen mặc vải lụa từ thuở nhỏ. Nhưng ta lại quen với việc được người đàn ông giàu có nhất Thanh Hà tự tay tặng lụa, tặng ngọc. Còn hơn một số người, xuất thân cao quý nhưng lại phải cố gắng giữ thể diện bằng những món đồ đã cũ kỹ."

Câu nói này không chỉ đánh thẳng vào Kiều Nhi mà còn ngụ ý rằng địa vị của nàng hiện tại được xây dựng bằng sự yêu chiều và sủng ái mới mẻ của Tây Môn Khánh, mạnh mẽ hơn hẳn danh phận gia tộc cũ kỹ của Kiều Nhi.

Kiều Nhi tức giận đến mức khuôn mặt biến sắc, đứng bật dậy: "Ngươi! Một tiện nhân không cha không mẹ, lại dám nói lời xấc xược! Ngươi nghĩ giết chồng là có thể thoát khỏi bản tính thấp hèn của mình sao?"

Lời nói của Kiều Nhi đã vượt quá giới hạn. Việc nhắc đến Võ Đại là một cú đánh trực diện vào tội lỗi kinh hoàng nhất mà Kim Liên đang cố che đậy. Sự bình tĩnh giả tạo của Kim Liên sụp đổ.

Nàng cũng đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ và hoảng sợ. "Câm miệng! Xuất thân của ta thấp hèn, nhưng ít nhất ta còn có người cần. Còn ngươi, một người vợ chính thức nhưng phải sống trong cô độc và tự tôn rỗng tuếch! Tây Môn Khánh không muốn chạm vào ngươi!"

Cuộc cãi vã trở nên ồn ào, làm tan vỡ sự im lặng thường ngày của Tây Phủ. Các thê thiếp khác, như Ngọc Lâu và Bình Nhi, đều chứng kiến. Ngọc Lâu vẫn giữ vẻ bình thản, dường như đang thu thập thêm thông tin về sự yếu kém của cả hai bên. Bình Nhi thì run rẩy lo lắng. Nàng sợ sự bạo liệt của Kim Liên sẽ làm hỏng cuộc sống yên ổn của mình, nhưng đồng thời, nàng cũng thấy một sự thích thú kỳ lạ khi thấy Kiều Nhi bị hạ bệ.

Nguyệt Nương, với tư cách là Chính thất, phải can thiệp. Nàng đập mạnh chén trà xuống bàn, tiếng động khô khốc vang vọng. "Đủ rồi! Còn thể thống gì nữa! Cả hai người hãy về phòng tự kiểm điểm. Đây là Tây Phủ, không phải chợ búa!"

Mặc dù Nguyệt Nương ra lệnh trừng phạt cả hai, nhưng sự ưu ái của Tây Môn Khánh dành cho Kim Liên đã khiến hình phạt này trở nên vô nghĩa. Ngay tối hôm đó, Tây Môn Khánh đã đến phòng Kim Liên để an ủi nàng. Hắn không hề trách cứ, mà còn thầm vui vì sự ghen tuông của các thiếp thất chứng tỏ sức hấp dẫn và quyền lực của hắn.

Kim Liên đã thắng cuộc chiến đầu tiên này bằng sự hiếu chiến, nhưng chiến thắng đó lại củng cố thêm sự nhận thức sai lầm của nàng: rằng bạo lực và sự tàn nhẫn là những công cụ hiệu quả nhất để tồn tại và leo lên trong Tây Phủ. Nàng chấp nhận biến sự đố kỵ thành động lực và sự thù hận thành vũ khí.

Ngọn lửa ghen tuông đã được châm ngòi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×