tan vỡ trong hai mùa

Chương 2: Căn phòng hai bóng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ bảy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lúc mới hơn sáu giờ, phá tan không gian yên ắng của căn phòng ngủ. An khẽ cựa mình, kéo chăn lên che tai. Minh vươn tay với lấy điện thoại, liếc màn hình rồi bước ra ban công.

– Con dậy chưa đó? – Giọng mẹ anh vang rõ qua cánh cửa kính khép hờ. – Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, phải đưa vợ con về nhà ăn sáng chứ, ở mãi vậy coi sao được.

– Dạ… bữa nay chắc không được đâu mẹ. An… – Anh ngập ngừng – An còn bận.

– Bận gì mà bận hoài? Hay là nó chê nhà mình? – Giọng bà sắc lại. – Mẹ thấy nó lạ lắm, cứ giữ khoảng cách, chẳng gần gũi ai. Con để lâu là mất vợ đấy.

Minh im lặng. Bên kia, tiếng mẹ anh tiếp tục dồn dập như từng nhát búa gõ. Anh biết An không “chê” gì, chỉ là mấy lần về nhà chồng, cô bị hỏi những câu khiến bản thân lạc lõng: “Bao giờ sinh đứa thứ hai?”, “Sao không ở nhà chăm con mà đi làm suốt vậy?”

Khi Minh quay lại phòng, An vẫn nằm nghiêng, mắt mở nhìn trần. Cô không hỏi cuộc gọi vừa rồi là ai. Đoán được rồi. Đoán mãi thành quen.


Đến trưa, Minh đi làm thêm ở công ty – việc anh thường nhận vào cuối tuần để “tăng thu nhập”, dù An biết lương của anh cũng đủ. Có điều, ở nhà cùng nhau lâu, không khí sẽ trở nên nặng nề hơn.

An ra siêu thị gần nhà mua ít rau. Đang chọn cà chua, cô nghe ai gọi tên mình.

– An!

Cô quay lại. Một người đàn ông cao, mặc áo sơ mi trắng, tóc hơi rối vì gió. Khuôn mặt quen thuộc khiến cô khựng lại vài giây mới nhận ra.

– Long?

– Ừ, là anh đây. – Anh cười, đôi mắt ánh lên vẻ bất ngờ. – Trời ơi, mấy năm rồi không gặp. Em vẫn vậy… chỉ là có vẻ… – Anh ngập ngừng, như không biết dùng từ gì.

Họ đứng nói chuyện vài phút. Long từng là bạn cùng nhóm tình nguyện với An thời đại học, cũng là người giúp cô rất nhiều khi cô mới vào Sài Gòn. Giờ anh đã chuyển ra Hà Nội làm việc, hôm nay tình cờ vào công tác.

– Anh ở lại vài hôm. Có dịp thì… uống cà phê nhé? – Long nói, giọng nhẹ nhàng.

An cười. – Để xem đã, dạo này em bận lắm.

Khi Long đi rồi, An vẫn đứng yên một lúc, tay cầm túi cà chua mà không hay. Cảm giác vừa gặp lại một phần ký ức cũ khiến tim cô đập nhanh hơn, nhưng cũng xen lẫn chút ngại ngần.


Chiều muộn, Minh về nhà. Anh thấy túi rau đặt trên bàn bếp, cạnh đó là một chiếc túi giấy nhỏ.

– Cái này ai cho? – Anh hỏi.

– À… một người bạn cũ tình cờ gặp ở siêu thị.

– Bạn cũ? – Giọng anh khẽ hạ xuống. – Nam hay nữ?

– Nam. – An trả lời gọn.

Minh không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh thoáng tối lại. Cả buổi tối hôm đó, anh ít nhìn thẳng vào cô, còn An cũng chẳng chủ động bắt chuyện. Căn nhà lại trở về trạng thái im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn, như nhắc họ rằng thời gian vẫn trôi, dù tình cảm thì đứng yên – hoặc đang lùi dần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.