Buổi chiều Chủ nhật, Minh lái xe chậm rãi vào con hẻm quen thuộc. Căn nhà của ba mẹ anh hiện ra với lớp sơn vàng đã bạc màu, cánh cửa gỗ hơi xệ xuống.
An ngồi ghế bên cạnh, tay đan chặt vào nhau. Cô không muốn đến, nhưng Minh bảo:
– Mẹ nói lâu rồi em không về, bà buồn.
Bên trong, mùi canh chua và cá kho tỏa khắp nhà. Mẹ Minh ngồi ở bàn ăn, gương mặt hân hoan nhưng ánh mắt lướt qua An chỉ một thoáng.
– Lâu quá mới chịu về. – Giọng bà như nửa đùa nửa trách. – Thảo đâu?
– Con bé ở nhà với dì. – An cười nhẹ.
Bữa cơm bắt đầu, tiếng muỗng chạm vào bát, xen giữa là những câu hỏi quen thuộc:
– Bao giờ sinh thêm đứa nữa?
– Sao không để An ở nhà, Minh đi làm là đủ rồi?
– Vợ chồng trẻ bây giờ cứ mải công việc, gia đình mới dễ rạn nứt.
An mím môi, gật đầu cho qua. Minh im lặng, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho mẹ. Cô cảm giác mình giống một người khách lạ đang ngồi vào bàn ăn của một gia đình khác.
Khi ra về, mẹ Minh kéo anh ra ngoài, thì thầm đủ lớn để An nghe:
– Con phải quản vợ con chặt hơn. Phụ nữ mà giao du lung tung thì khó giữ lắm.
An nghe rõ từng chữ, nhưng không quay lại. Cô bước nhanh về phía xe, lòng nặng như đá.
Năm đó, trời cũng vào cuối thu. Minh đưa An về nhà ra mắt. Cô mặc chiếc váy xanh nhạt, tóc búi gọn, tay cầm giỏ trái cây.
Mẹ Minh mở cửa, nở nụ cười hiền. – Con vào đi. Nhà không rộng rãi gì đâu.
Bữa cơm hôm ấy ấm cúng, tiếng cười rộn rã. Mẹ anh hỏi An làm nghề gì, An kể về công việc thiết kế ở một công ty nhỏ. Bà gật gù:
– Con gái mà có nghề nghiệp ổn định thì tốt, nhưng sau này lấy chồng rồi, cũng phải ưu tiên gia đình hơn.
Minh cười, nắm tay An dưới gầm bàn, khẽ bóp nhẹ như một lời hứa: “Anh sẽ bảo vệ em.”
An đã tin câu nói đó. Tin rằng sẽ có một gia đình đón nhận mình bằng vòng tay mở rộng, không điều kiện.
Trên đường về, Minh bật nhạc nhỏ. An nhìn qua cửa kính, ánh đèn đường kéo thành những vệt dài vàng vọt.
– Em đừng để bụng những gì mẹ nói. – Minh lên tiếng.
– Em quen rồi. – Giọng cô lạnh.
Minh định nói tiếp, nhưng lại thôi. Trong khoang xe, bài hát vang lên đến điệp khúc, nhưng cả hai không ai nghe rõ.
Họ chỉ nghe tiếng khoảng cách giữa mình đang dài thêm.