Buổi chiều, Minh tan làm muộn. An ngồi trong phòng khách, nghe tiếng cửa mở rồi tiếng bước chân. Nhưng thay vì vào nhà, Minh đứng ngoài hành lang nói chuyện điện thoại.
– Ừ… anh vừa về… mai anh rảnh. – Giọng anh trầm xuống. – Ừ, mai nhé.
Cửa khép lại. Minh bước vào, vẻ mặt bình thản, đặt cặp xuống bàn.
– Em ăn tối chưa?
– Rồi. – An đáp gọn.
Anh gật đầu, đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào che khuất mọi âm thanh khác. Nhưng trong đầu An, câu “mai nhé” vừa nghe như một chiếc gai cắm sâu.
Tối hôm đó, khi Minh tắm xong, điện thoại anh rung trên bàn. Màn hình sáng lên: “Hà: Hẹn mai 7 giờ nhé. Em chọn quán rồi.”
An liếc nhanh, tim thắt lại. Cô không hỏi. Không phải vì không muốn biết, mà vì đã sợ câu trả lời.
Hơn hai năm sau cưới, Minh nhận một dự án mới, phải đi công tác liên tục. Mỗi lần về, anh thường mệt mỏi, ít nói.
Một tối, An chuẩn bị bữa ăn mà cô nghĩ anh thích – cá kho, canh bí đỏ, rau muống luộc. Minh ngồi vào bàn, gắp vài miếng rồi đặt đũa xuống.
– Sao vậy? – An hỏi.
– Anh không đói. – Anh đáp, mắt vẫn dán vào điện thoại.
– Hay là… anh ăn ở ngoài rồi? – Cô cười, cố nhẹ giọng.
– Ừ, khách hàng mời. – Giọng anh dửng dưng.
Khoảnh khắc ấy, An cảm thấy một vết xước nhỏ trong lòng. Nó chưa đủ để gây đau, nhưng rõ ràng tồn tại. Vết xước đó sau này sẽ loang ra, từ những câu nói vô tình, từ những bữa cơm nguội lạnh.
Đêm muộn, An nằm một mình trong phòng. Minh nói có việc ở công ty, nhưng cô không chắc. Bên ngoài, mưa rơi lộp bộp.
Cô mở điện thoại, cuộn xuống phần tin nhắn cũ của mình với Minh. Ở đó, có hàng chục tin chưa từng gửi. Những câu hỏi, những lời trách, và cả những dòng muốn níu kéo.
Cô tự hỏi: Nếu “Hà” kia không tồn tại, liệu họ có khác? Hay đây chỉ là chiếc gương phản chiếu những gì đã nứt từ lâu?