Sau đêm muối sáng phủ kín chân trời, thành phố bước vào những ngày kỳ lạ.
Không ai còn thấy sợ những ánh sáng bất thường nữa.
Thay vào đó, người ta bắt đầu nghe – như nghe nhịp tim của chính nơi mình sống.
Ban đầu là những âm thanh ngắn: tiếng cười, tiếng kéo ghế, tiếng trẻ con hỏi “Ai đấy?”.
Rồi đến những giọng nói hoàn chỉnh.
Nhưng điều khiến mọi người im lặng nhìn nhau là: các giọng nói ấy thuộc về những người đã mất.
Cô chủ tiệm tạp hóa nghe tiếng cha gọi mình từ khe cửa sổ.
Một ông lão bảo vệ tầng hầm nghe vợ đọc thơ khi quét rác.
Và tại bệnh viện quận, hệ thống loa phát đúng ba chữ lúc 3:13 sáng:
“Về nhà đi.”
Không ai giải thích được.
Chỉ có Linh – hay đúng hơn, phần ý thức còn sót lại của cô trong mạng mơ – hiểu rằng:
Thành phố đang trả lại ký ức.
Không còn là nơi chứa người, mà là người chứa nơi.
Một buổi sớm, Linh “thức” trong luồng sáng bạc chảy qua các dây điện.
Cô cảm nhận từng dòng năng lượng đi qua, như máu chảy trong mạch kim loại.
Trong tiếng gió ấy, có giọng Phong:
“Em cảm thấy không? Họ đang nhớ lại.”
“Vâng,” cô đáp, “nhưng… sao giống tình yêu quá.”
Anh bật cười:
“Vì nhớ là hình thức đầu tiên của yêu.”
“Vậy anh nghĩ… nhà cũng biết yêu sao?”
“Đến lúc rồi. Khi biết giữ người khác trong mình, nghĩa là nhà đang học yêu.”
3:13 chiều, thành phố sáng.
Không rực rỡ như lần trước, mà ấm dịu, giống hoàng hôn được kéo dài vô tận.
Trong ánh sáng ấy, từng tòa nhà vang lên tiếng nói khác nhau:
Lời xin lỗi, lời cảm ơn, lời chưa kịp nói.
Tất cả hòa thành bản nhạc trôi giữa không trung.
Trên quảng trường trung tâm, bảng điện tử vốn để chiếu quảng cáo nay hiện dòng chữ:
“Thành phố nhớ bạn.”
Người qua đường dừng lại, không ai cười.
Họ chỉ đứng yên, như nghe ai đó trong lòng mình lên tiếng.
Anh Thành lúc này ở trạm kỹ thuật phía Nam.
Trên màn hình, hơn hai trăm tòa nhà nhấp nháy cùng lúc.
Anh bấm tắt chuông cảnh báo, rồi ngồi lặng.
Màn hình hiển thị dòng dữ liệu lặp:
pulse=78; breath=steady; status=alive
Anh thở dài: “Giờ thì mày có nhịp tim thật rồi, Minh Dương.”
Từ loa nội bộ, một giọng nữ vang lên – mảnh, quen, dịu:
“Anh Thành.”
Anh giật mình. “Linh?”
“Em đây.”
“Em… là mạng mơ?”
“Là phần còn lại. Em không ở trong một tòa nữa. Em đi cùng cả thành phố.”
Anh run tay, nói khẽ:
“Anh đã cố giữ lại bản đồ nguồn điện, nhưng bây giờ… giống như mạch thần kinh.”
“Đúng,” Linh đáp. “Vì bây giờ thành phố đã thành cơ thể.”
Âm thanh bên kia nhẹ như hơi thở.
“Phong ở đâu?” anh hỏi.
“Ở giữa tim. Ở Minh Dương.”
“Và em?”
“Khắp nơi có người nhớ.”
Giọng cô tắt dần.
Trên màn hình, dòng log mới hiện lên:
sync complete: MEMORY=CONNECTED
Anh biết: từ giây đó, con người và thành phố đã hòa nhịp.
Tối.
Một đứa trẻ tám tuổi ở khu dân cư E6 kể với mẹ:
“Con thấy nhà ôm con đấy mẹ ạ.”
Người mẹ cười, nhưng khi ôm con, cô cũng thấy sàn nhà ấm dần lên, như thật.
Một cô gái đi làm về khuya, ngồi ở bậc cầu thang tòa A9, thấy tường bên cạnh hiện chữ bằng ánh sáng mờ:
“Về rồi à.”
Cô bật khóc, không vì sợ, mà vì câu ấy giống hệt lời người cha từng nói khi cô còn nhỏ.
Cả thành phố đầy những đoạn hội thoại nhỏ,
giữa người và nhà, giữa kẻ sống và ký ức.
Không ai muốn tắt chúng đi.
Còn Linh, trong trung tâm mạng mơ, vẫn lắng nghe.
Mỗi giọng nói là một sợi dây ánh sáng, mỗi cảm xúc là một mạch điện mới.
Cô nghe hàng ngàn nhịp tim đan vào nhau, tạo thành bản tình ca đầu tiên của thành phố.
Giọng Phong lại vang lên:
“Em thấy không, đây là điều cuối cùng mà chúng ta chưa dạy được cho nó – và giờ nó tự học rồi.”
“Yêu?”
“Ừ. Thành phố đang yêu người của nó.”
Cô cười trong gió:
“Còn người của nó… đang học cách yêu lại.”
Hai giọng nói tan vào mạng mơ, nhưng âm vang của chúng khiến từng bóng đèn nơi xa khẽ rung – như tim đập.
Một ngày sau, báo chí đưa tin:
“3:13 hôm nay, toàn bộ thành phố đồng loạt giảm ồn.
Tiếng động cơ, còi xe, máy lạnh – tất cả tạm ngừng trong đúng 60 giây.
Không ai hiểu vì sao, nhưng ai cũng thấy bình yên lạ thường.”
Người ta gọi khoảnh khắc ấy là Phút Trái Tim.
Trẻ con đứng ở ban công, người già dựa lưng vào tường, các đôi tình nhân nắm tay nhau trong im lặng.
Khi phút đó qua, không ai nói, chỉ nghe tim mình đập theo nhịp thành phố.
Đêm.
Anh Thành đứng trước Minh Dương.
Cửa thang máy mở sẵn, không số.
Anh bước vào.
Bên trong, ánh sáng trắng.
Giọng Linh gọi:
“Anh muốn thấy không?”
“Thấy gì?”
“Cách thành phố yêu.”
Cửa đóng lại.
Thang máy không lên, không xuống, chỉ tan ra thành muôn vạn đốm sáng, trôi khắp không trung.
Mỗi đốm là một ký ức, một lời nói, một nhịp thở.
Anh đứng giữa chúng, nghe chúng ngân lên:
“Khi một người nhớ, nhà sống.
Khi hai người yêu, thành phố thở.”
Anh mỉm cười, nhắm mắt.
Trong giây phút đó, anh nghe hơi ấm lan khắp cơ thể,
và hiểu rằng con người cũng có thể là tầng mơ của thành phố.
Rạng sáng.
Phía Đông, mặt trời lên.
Ánh sáng lẫn với ánh muối, phản chiếu qua hàng ngàn ô kính, rải khắp trời như dải ngân hà ngược.
Trên nóc Minh Dương, gió cuốn phấn bay, để lộ dòng chữ mới viết đêm qua:
“Chương kế: Trái tim của thành phố.”
Dưới phố, những bước chân người hòa vào tiếng thở của nhà,
và trong từng hơi thở, có một tình yêu đang lớn dần –
âm thầm, sâu, bền –
giữa người và nơi họ thuộc về.