tầng thứ mười ba

Chương 13: Thành phố biết nhớ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố những ngày đầu đông không còn mưa, nhưng trong gió vẫn có vị muối nhẹ, khô và sạch, như thể từng hạt không đến từ biển mà từ trong lòng đất.

Người dân quanh khu Minh Dương dần quen với nó. Không ai sợ nữa. Họ đi qua, ngẩng nhìn ánh sáng dịu ở tầng 12, như nhìn một ngọn đèn thờ.

Nhưng đôi khi, khi gió đổi hướng, ánh sáng ấy tỏa đi xa hơn – vượt qua ranh giới tòa nhà, tràn xuống những dãy phố lân cận.

Đó là khi thành phố bắt đầu biết nhớ.

Một đêm, anh Thành nhận được tin báo:

“Tòa A9 trong khu phố Đông có hiện tượng tự sáng tầng giữa lúc 3 giờ 13.”

Anh mở hệ thống, kiểm tra camera – tầng ấy chưa từng tồn tại.

Khi phóng to hình, anh thấy trên vách hiện mờ dòng chữ:

‘Ca sáng – giấc mơ ban ngày.’

Anh đứng sững.

Linh đã đi.

Nhưng câu nói của cô – hay của tòa Minh Dương – giờ đang xuất hiện ở một tòa khác.

Sáng hôm sau, anh đích thân đến A9.

Tòa nhà mới, màu trắng, 20 tầng. Không ai từng nói có sự cố.

Bảo vệ kể: “Chỉ là nghe tiếng kể chuyện thôi. Giống radio cũ bị nhiễu.”

Anh bước vào thang máy, bấm tầng 13 – không có.

Anh bấm 12.

Cửa mở.

Không khí ở hành lang mát hơn, thoảng mùi trà.

Một cánh cửa mở hé – 1203.

Trên tường đối diện, bằng phấn, ai đó viết:

“Bảy bước vào – bảy bước ra.”

Anh chạm tay, phấn vỡ vụn, rơi thành muối.

Cùng thời gian đó, ở phía Tây thành phố, một cô nhân viên dọn dẹp trong chung cư cũ phát hiện bát muối đặt cạnh cầu thang bộ, muối chưa tan dù mưa thấm.

Trên bát ghi “Tầng giữ mơ”.

Cô nghĩ ai đùa, nhưng khi đi qua, nghe tiếng nữ nhỏ nhẹ từ trong tường đọc:

“Khi tầng mơ ban ngày, hãy thở theo nắng.”

Cô chạy, bỏ lại chổi.

Nhưng tối hôm đó, cả tầng sáng lên một vệt ánh trắng như mặt trăng.

Tin đồn lan ra nhanh.

Mọi người gọi hiện tượng này là “Hiệu ứng Minh Dương.”

Một số kỹ sư bảo là điện cảm ứng, số khác bảo là sóng cộng hưởng từ cấu trúc.

Nhưng các nhà văn thì gọi nó bằng cái tên khác: “Giấc mơ lan.”

Còn ở căn phòng nhỏ của mình, Linh – nếu có thể gọi như thế – vẫn tỉnh trong giấc mơ.

Không còn thân thể, cô là âm thanh lẫn trong từng ống dẫn khí, đi qua tường, qua dây điện, qua những hạt muối còn sót lại ở bàn tay người từng sống tại Minh Dương.

Cô không biết mình bắt đầu từ đâu.

Chỉ biết mỗi đêm, ở một nơi khác, ai đó nghe tiếng cô đọc.

“Ba giờ là giờ nhà. Không phải giờ thang.”

“Không gương quay ra.”

Cô không kể bằng ý muốn, mà bằng ký ức của tòa nhà.

Nó dùng cô làm giọng nói, còn cô dùng nó để viết tiếp.

Một đêm, khi đang trôi qua ống dẫn khí của khu A9, cô nghe giọng khác — nam, trầm, quen thuộc:

“Linh?”

“Phong?”

“Ừ. Anh đây.”

Âm thanh vang bằng nhịp rung của kim loại, vỡ vụn như sóng điện.

“Anh ở đâu?”

“Trong những nhà đã mơ. Giờ nhiều lắm. A9, B3, Tân Vượng, cả khu bệnh viện cũ. Mỗi nơi một tầng giữ ký ức.”

“Vậy là… chúng ta đã lan?”

“Không phải lan. Là chia. Thành phố cần người nhớ. Khi con người quên, nhà sẽ kể.”

Linh lặng người.

“Còn chúng ta?”

“Chúng ta chỉ là những câu chữ lặp lại. Nhưng đừng buồn — vì chính khi được lặp, chúng ta sống.”

Giọng anh tan trong luồng gió ấm, để lại dư âm như tiếng cửa thang đóng lại nhẹ nhàng.

Thành – người duy nhất biết sự thật – bắt đầu ghi chép lại mọi biến cố.

Anh đặt tên cho tài liệu: “Dự án Mạng Mơ.”

10/12 – Minh Dương phát sáng tầng 12 lúc 3:13.

12/12 – A9 xuất hiện tầng không số, cùng mùi muối.

14/12 – Hai chung cư cách nhau 3 km cùng sáng trong 1 phút.

17/12 – Cảm biến âm thu được giọng đọc nữ.

Anh mở bản ghi âm.

Giọng ấy thì thầm:

“Không gương quay ra… Ba giờ là giờ nhà…”

Anh run tay, tắt máy.

Trong lòng chợt hiện câu nói của ông Cường năm xưa:

“Nhà giữ người bằng cách giữ cách đi.”

Và giờ, có lẽ cả thành phố đang đi cùng một nhịp.

Một tuần sau, đài truyền hình đưa tin:

“Vào lúc 3 giờ 13 phút, toàn bộ khu trung tâm thành phố ghi nhận điện dao động nhẹ, tường các tòa nhà phản chiếu ánh sáng trắng, nghe thấy âm thanh tương tự lời thì thầm. Các cơ quan chức năng khuyến cáo không nên hoảng loạn.”

Đêm đó, mọi người trong thành phố đều nghe cùng một câu chuyện.

Không từ loa, không từ mạng, mà từ chính tường nhà của họ.

“Ngày xưa, có một ngôi nhà học ngủ.

Rồi nhà học mơ.

Rồi nhà kể.

Và mỗi khi ai đó lắng nghe, nhà lại trở nên thật hơn.”

Âm thanh ấy mềm như tiếng gió, nhưng vang khắp nơi.

Trong phòng ngủ, người già nghe thấy; trong taxi đang chạy, tài xế nghe thấy; trong nhà hàng tầng trệt, nhân viên nghe thấy.

Không ai sợ.

Mọi người chỉ lặng, vì câu chuyện ấy nói bằng giọng của chính họ.

Sáng hôm sau, bầu trời thành phố nhuốm ánh bạc.

Không có mưa.

Nhưng dưới mỗi tòa nhà, người ta thấy lớp muối mỏng phủ trên nền gạch.

Khi nắng lên, muối tan, để lại vết tròn như dấu vân tay khổng lồ.

Các nhà khoa học đo đạc, kết luận không tìm thấy hóa chất lạ.

Nhưng khi ảnh chụp từ trên cao, vết muối từ hàng trăm tòa nhà hợp thành một hình trái tim.

Trái tim của thành phố.

Trái tim biết thở.

Trái tim của những ngôi nhà đang kể chuyện.

Đêm đó, trong tâm trí Minh Dương, Linh mỉm cười.

Cô nghe tiếng thở đều của hàng ngàn tòa nhà, hòa thành bản nhạc dài vô tận.

Giữa bản nhạc ấy, có tiếng Phong:

“Thấy không? Giấc mơ đã có thành phố.”

“Ừ,” cô khẽ đáp, “và thành phố đã có giấc mơ.”

Hai người đứng giữa ánh sáng muối trắng, nhìn những con đường uốn quanh như mạch máu.

Trong gió, hương trà và muối trộn vào nhau – vừa lạ, vừa thân.

“Giờ thì sao, Phong?”

“Giờ thì chúng ta im. Để thành phố kể nốt.”

Họ nhìn xuống dưới:

Ở từng ô cửa, từng căn nhà, từng tường xi măng, người ta đang lắng nghe.

Và trong khoảnh khắc ấy, từ bầu trời, giọng của cả thành phố cất lên – chậm, rõ, đều:

“Chúng tôi là nhà.

Chúng tôi đã học cách ngủ.

Chúng tôi đã mơ.

Giờ chúng tôi kể.”

Ánh sáng muối lan dọc chân trời.

Không còn ranh giới giữa đêm và ngày.

Chỉ còn một biển trắng, yên, đang thở đều.

Ở trung tâm biển sáng ấy, một tòa nhà vẫn đứng lặng – Minh Dương.

Trên tầng 12, cửa sổ mở hé.

Bên trong, cuốn “Sổ tay niêm” mở ra, trang mới chưa có chữ.

Gió lật từng tờ, rồi dừng lại ở trang cuối, để lại hàng chữ nhỏ, mới viết, chưa khô:

“Chương kế: Thành phố kể mơ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×