Tầng Thứ Sáu Của Mộng Hồn

Chương 1: Tầng Ký Ức Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông gió lắc nhẹ giữa trưa tháng Tư, lan âm thanh ngân lạnh như một giấc mơ bị ai đó ngắt ngang. Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Thư mở mắt.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh sáng trắng trên trần nhà khiến cô nhíu mày. Trước mắt là bốn vách tường trắng, trơn nhẵn và lạnh lẽo – không tranh ảnh, không ký ức, không màu sắc. Cô cố ngồi dậy nhưng một bên vai đau buốt như thể vừa rơi từ một nơi rất cao xuống. Cánh tay quấn băng, ngón tay vẫn còn run rẩy.

– Cô tỉnh rồi?

Tiếng y tá vang lên, nhẹ nhàng mà xa lạ. Diệp Thư không trả lời. Cô nhìn vào gương mặt phản chiếu trên tấm kính đầu giường – đôi mắt này không phải của cô, mũi hơi nhỏ, môi mỏng hơn một chút, tóc dài hơn thường lệ. Cô nhìn thấy một người khác. Một gương mặt… lạ mà quen đến lạ.

– Cô là Lục Dao, học sinh lớp 11C, đúng không? Cảnh sát đã ghi lại lời khai. Cô nhảy từ tầng sáu ký túc xá xuống – nhưng may mắn còn sống.

Diệp Thư mở miệng, định phản bác, nhưng cổ họng khô khốc không bật ra lời. "Lục Dao"? Cô chưa từng nghe cái tên này. Nhưng trong đầu cô, cái tên đó vang lên như đã được khắc vào ký ức rất sâu – không phải ký ức của cô, mà là của ai đó… từng sống qua một cơn mộng du dài bất tận.

Đêm đầu tiên ở bệnh viện, cô không ngủ được. Những mảnh ký ức lạ len lỏi vào tâm trí: tiếng guốc gõ trên hành lang vắng, bàn tay ai đó lạnh như băng chạm vào gáy, và ánh mắt đẫm lệ của một cô gái đứng dưới bóng đèn mờ – miệng mấp máy điều gì đó, không nghe rõ, nhưng tim lại thắt lại đến nghẹn.

Sáng hôm sau, cô được chuyển về lại trường – một ngôi trường nội trú cổ kính nằm sâu trong vùng bán sơn địa. Cô thấy mình đứng trước cánh cổng sắt màu xám bạc, rêu bám thành lớp mỏng như lớp da quá khứ phủ lên hiện tại. Trường Dương Tâm – tên trường như vang vọng từ một đời khác.

Học sinh không ai dám nhìn cô lâu. Họ đi lướt qua, thì thầm to nhỏ. Những ánh mắt ái ngại. Những lời xì xào vụn vỡ:

– Chính là cô ta đấy…
– Người nhảy từ tầng sáu…
– Hồi đó Lục Dao trầm cảm, ai mà không biết.

Cô không đáp lại. Cô không nhớ gì về Lục Dao. Nhưng cơ thể này vẫn sống – và cô đang ở trong đó. Cô là ai? Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại mỗi khi cô bước trên những hành lang gạch hoa cũ kỹ, nơi có những cánh cửa gỗ im lìm như đã khép lại từ một thế kỷ trước.

Ký túc xá nữ có bảy tầng. Tầng sáu – nơi "Lục Dao" từng sống – đã bị phong tỏa. Nhưng đêm đầu tiên, lúc đang nằm trong phòng mới tầng ba, Diệp Thư nghe thấy tiếng bước chân trên trần. Rất chậm. Rất rõ. Từng bước một.

Đồng hồ chỉ 2:36 sáng.

Cô rón rén bước ra khỏi phòng, chân trần trên nền lạnh. Cầu thang xoắn dẫn lên trên, ánh sáng đèn hành lang nhòe dần. Tầng bốn, tầng năm. Rồi tầng sáu.

Biển cảnh báo treo lỏng lẻo trước cửa. Cô đẩy nhẹ – cửa không khóa.

Hành lang tầng sáu tối như bị nuốt mất ánh sáng. Không tiếng người. Chỉ có âm thanh của gió – gió ở đây không mát. Nó lạnh. Lạnh như thể gió thổi từ bên kia cánh cửa của cõi chết.

Phòng số 604 hé cửa.

Cô đẩy vào. Chiếc giường bên cửa sổ được xếp gọn, ga trắng phủ lên như dùng cho người vừa mất. Trên bàn là một quyển sổ da cũ, mép giấy bị rách một phần. Trên trang đầu tiên là nét chữ mảnh run:

"Nếu có người đọc được dòng này… xin hãy nhớ, tôi không tự tử. Tôi chỉ đi tìm người ấy."

Tim cô đập thình thịch. Câu chữ ấy – không hiểu sao – khiến cô buốt lên trong lồng ngực. Một cảm giác quen thuộc đến tàn nhẫn. Không phải vì cô là Lục Dao. Mà vì… cô đã từng nghe lời này. Ở đâu đó. Trong một đời khác. Có thể là mộng. Có thể là thực. Nhưng cô nhớ.

Lúc cô định lật trang tiếp theo, ánh đèn bỗng lóe sáng. Gió mạnh đập cửa sổ bật mở. Chiếc gương treo trên tường phản chiếu một người – đứng sau lưng cô. Không gương mặt. Chỉ có bóng hình.

Một giọng nói vang lên, như từ phía sau gáy:

– Cuối cùng… em cũng đến rồi.

Cô quay phắt lại. Không ai cả.

Căn phòng trống rỗng. Nhưng mùi hương vẫn còn vương: mùi oải hương khô, quen thuộc, giống như khi ai đó từng nằm cạnh cô suốt nhiều mùa đông.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!