Ngày cuối cùng của năm học, sân trường ngập nắng, ve kêu râm ran. Học sinh lũ lượt rời trường trong tiếng cười, tiếng kéo vali, tiếng gọi nhau í ới giữa sân.
Chỉ có Diệp Thư đứng lại, nhìn lên tầng cao nhất – nơi từng là tầng sáu.
Từ lần cuối bước ra khỏi phòng thi 6-6, cô vẫn cảm thấy có một điều gì chưa thật sự kết thúc. Không phải vì chưa giải mã xong, mà vì chưa nói ra lời chia tay chính mình.
Buổi trưa hôm đó, cô trở lại dãy nhà A. Cầu thang dẫn lên tầng sáu giờ chỉ còn một bức tường gạch, lặng im, như chưa từng có dấu vết gì phía sau. Nhưng khi áp tay lên đó, Diệp Thư vẫn nghe thấy… tiếng bước chân. Không rõ từ ai, cũng không rõ đến từ lúc nào.
Cô lấy từ balo một chiếc chìa khóa nhỏ, bạc màu – thứ cô từng nhặt được trong ngăn kéo đầu tiên của phòng trực ban khi bắt đầu dạy thay kỳ đầu năm. Mặt chìa khắc ba ký tự: D-T-N.
Diệp Thư ngẩng lên.
– Chị có nhớ không? Ngày đầu tiên em quay lại trường này, chị là người đầu tiên đứng giữa nắng đợi em, với lý do: “Có người cũ từng hứa sẽ dạy thế nửa học kỳ.”
Đường Ninh tựa vai bên cạnh cô, khẽ mỉm cười:
– Em là người cũ đó, nhưng em không nhớ. Còn chị thì chưa bao giờ quên.
Họ ngồi xuống bậc thềm trước cửa cầu thang, nơi từng là điểm cuối của tầng sáu. Diệp Thư lấy ra một tờ giấy – là bản sao bài viết cuối cùng của học sinh mang số báo danh 0606, với đoạn kết được ghi thêm:
“Nếu ký ức là một ngọn nến, em thà đốt cháy nó để soi sáng người khác, còn hơn cầm mãi trong tay mà sợ bị lãng quên.”
Cô hít một hơi thật sâu.
– Em đã hiểu. Tầng sáu không phải một nơi. Nó là một khoảng giữa – giữa điều đã xảy ra và điều chưa từng được thừa nhận. Một tầng lửng trong ký ức.
– Một không gian đệm giữa sống và lãng quên, giữa nhớ và tha thứ. – Đường Ninh tiếp lời.
Khi chuông báo tan trường vang lên lần cuối, Diệp Thư đứng dậy, móc chiếc chìa khóa ra. Cô không tra vào ổ nào, chỉ giơ nó trước mặt bức tường. Trong khoảnh khắc, ánh sáng từ chìa khóa phản chiếu một đường nứt nhẹ trên tường – như một vết cắt dài xuyên qua bê tông.
Và rồi… bức tường mờ dần.
Phía sau là một hành lang ngập ánh sáng chiều, tầng sáu, nhưng không còn gió lạnh, không còn bụi mờ, không còn tủ kính vỡ, lớp học lặng.
Mọi thứ sáng trong, an tĩnh, yên lành.
Diệp Thư bước vào.
Mỗi bước chân vang lại một âm thanh nhẹ, như tiếng lật sách. Trên tường treo những khung ảnh – là chân dung của tất cả những người từng mắc kẹt: Bành Uyển Nhiên, Dao, Tiểu Miêu, Tịch Dao, Khả Vi, Hạ Lam… Tất cả đều mỉm cười.
Ở giữa hành lang, có một bảng tên cuối cùng: Diệp Thư.
Dưới tên là dòng ghi chú: “Người cuối cùng nhớ được ký ức của tất cả.”
Bên cạnh bảng tên, là một chiếc hộp nhỏ – bên trong là một cuốn sổ tay mỏng, bìa da đen, viền chỉ bạc.
Cô mở ra.
Trang đầu tiên: “Hồi Ức Phiếm Hư – Tập nhật ký tầng sáu”
Các trang sau không có chữ. Chỉ có khoảng trống. Như thể cuốn sổ vẫn đang đợi ai đó viết tiếp.
Đường Ninh bước đến bên cô, đặt tay lên vai:
– Em có muốn ở lại tầng sáu mãi không?
– Em từng muốn. Vì nơi này có chị, có những người em nhớ, và không có ai rời đi mãi mãi.
– Nhưng?
– Em muốn sống. Em muốn sống với ký ức, chứ không chết vì nó.
Cô mỉm cười.
– Em nghĩ đã đến lúc khóa tầng sáu lại. Lần này, là thật.
Hai người đi đến cuối hành lang. Một cánh cửa chờ sẵn – lần này là cánh cửa gỗ lim mới tinh, với ổ khóa tròn nằm ở trung tâm.
Diệp Thư đặt chiếc chìa D-T-N vào. Ổ khóa quay nhẹ.
Tầng sáu sáng rực lên lần cuối – mọi ký ức từng bị chôn giấu, từng bị lãng quên, từng bị bóp méo – lần lượt hiện lên trong không gian như một đoạn phim tua ngược.
Tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi nhau, tiếng hứa hẹn. Và rồi... im lặng.
Cánh cửa đóng lại.
Một dòng chữ khắc lên mặt gỗ:
“Tầng sáu: không còn mở.”
Ngày chia tay trường học, Diệp Thư mặc váy trắng, cài trâm bạc, bước đi giữa sân trường như thể chưa từng vướng bận. Trong túi áo cô là cuốn sổ tay đen – không còn trống.
Cô đã viết lại tất cả.
Về từng lớp học, từng người bạn, từng câu chuyện chưa kịp kết. Cô viết bằng tên thật của họ, bằng giọng thật của mình.
Trang cuối sổ ghi một dòng duy nhất:
“Tầng sáu là nơi em từng quên mất chính mình. Nhưng cũng là nơi em tìm lại được tình yêu đầu tiên mà em từng đánh mất.”
Trước khi rời trường, Đường Ninh đứng trước bảng tin, tay dán một mảnh giấy nhỏ.
Không ai đọc được, nhưng khi Diệp Thư quay nhìn lại, ánh nắng chiếu qua ô cửa in rõ chữ viết tay:
“Nếu có ai từng gặp lại một người quan trọng trên tầng sáu, xin hãy sống đủ lâu để kể lại.”
Và họ bước đi, giữa tiếng ve cuối mùa.
Ký ức khép lại như một cánh cửa – không còn mở nữa, nhưng… ai đã đi qua sẽ không thể quên.