Tầng Thứ Sáu Của Mộng Hồn

Chương 27: Bài Thi Không Ai Chấm Ở Phòng 6‑6


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng 6‑6 nằm tít cuối hành lang tầng năm dãy nhà A – căn phòng hẹp dùng làm kho bàn ghế cũ suốt gần hai thập kỷ. Ít ai biết nó từng là “phòng đặc biệt” cho các kì thi chọn học sinh giỏi cấp trường. Tấm bảng đồng nhỏ bên ngoài vẫn in lờ mờ: “Phòng coi thi ‑ Giữ im lặng tuyệt đối.”

Sau khi cánh cửa cuối tầng sáu biến mất, Diệp Thư cứ thấy trong đầu mình vang lên một câu hỏi dai dẳng: “Còn điều gì chưa kết thúc?” Đêm nào cô cũng mơ thấy mình ngồi trước bàn gỗ bóng loáng, chiếc đồng hồ treo tường kêu “tách… tách…”, còn trên bàn là tờ giấy thi mang số báo danh lạ: 0606. Đề duy nhất: “Hãy chứng minh rằng ký ức vẫn tồn tại khi không còn người nhớ.”

Sáng ngày 1 tháng 4, cô rảo bước xuống tầng năm. Bụi bặm, lặng ngắt. Ổ khóa phòng 6‑6 hoen gỉ, song chỉ cần vặn nhẹ, khóa bật mở như vừa được tra dầu. Cửa gỗ nặng nề kêu cót két. Mùi giấy cũ hòa lẫn mùi mực xanh nhạt phả ra, gợi cảm giác là lạ như déjà vu.

Trong phòng chỉ có một dãy bàn kê thẳng, phủ khăn trắng ngả vàng. Bụi đóng dầy, nhưng bàn cuối cùng lại sạch đến lạ, như vừa có người dùng. Trên đó đặt một tập giấy thi đóng ghim, góc phải ghi số báo danh 0606. Bên cạnh là cây bút mực đã khô, nắp tháo hờ.

Trang đầu hoàn toàn trống. Nhưng khi Diệp Thư lật sang trang thứ hai, nét chữ xanh tím nở ra trên giấy, như có bàn tay vô hình vừa kịp viết xong:

“Tôi nộp bài muộn vì chưa có ai chịu chấm. Ngày kết thúc bài thi cũng là ngày chẳng còn ai nhớ tới tôi. Nếu có người đọc được, xin hãy ghi tên tôi ở cuối trang. Chỉ cần ai đó nhớ, tôi sẽ đủ điểm qua môn ký ức.”

Không tên, không lớp, không ngày tháng. Chỉ có dòng cuối ghi “Phòng 6‑6, ca thi ngày 2 tháng 4 năm 2007.” Hôm nay là mồng 1.

Tim cô đập thình thịch. Phía cửa, Đường Ninh bước vào, giọng khàn nhỏ:

– Em cũng nghe tiếng đồng hồ tách tách? Giống đang đếm ngược.

– Chị nghe thấy bên tai cả đêm. Em nghĩ nếu không “chấm” bài thi này, ai đó sẽ bị kẹt mãi trong cuộc kiểm tra chưa bao giờ kết thúc.

Đường Ninh nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên một bảng điểm cũ gắn tường. Dòng cuối cùng chỉ có số báo danh 0606 và cột điểm để trống. Cạnh đó, bút đỏ treo lủng lẳng như chờ sẵn từ mười mấy năm.

– Có lẽ… cần một giám khảo. – Đường Ninh cầm bút, ký tên mình lên bảng: “Chấm bởi Đường Ninh – 1/4/2025.” Kế bên, cô điền điểm 10 tròn trĩnh.

Gần như ngay lập tức, căn phòng ùa mùi hoa quế dịu ngọt. Gió nhẹ thổi qua khung cửa bít chặt, làm giấy thi xào xạc. Nét chữ mới hiện tiếp dưới lời nhắn:

“Cảm ơn vì đã nhớ tên tôi: Bành Uyển Nhiên
Tôi đã chờ quả phách mười tám năm.”

Hai người chưa kịp đáp, một bóng thiếu nữ lờ mờ hiện ở cuối lớp: tóc ngắn, kính cận tròn, áo đồng phục cũ. Cô khẽ cúi chào, ánh mắt ướt nhưng nụ cười an tĩnh.

– Tớ từng nghĩ chỉ cần một lần ai đó đọc bài, tớ sẽ thật sự sống. Nhưng đợi mãi, giám khảo cũng quên chìa khóa. Giờ có người “chấm”, tớ có thể tốt nghiệp ký ức rồi.

Uyển Nhiên bước qua dãy bàn, lướt đến trước bảng, ngón tay chạm điểm mực đỏ, tan thành dải sáng li ti. Phòng 6‑6 bỗng vang tiếng chuông cuối giờ: Leng keng… Âm thanh tắt, gió ngừng, bụi bay lấp lánh khắp không gian rồi rơi lặng xuống.

Khi hai người ra khỏi phòng, cửa tự sập. Ổ khóa rơi xuống đất, vỡ vụn, trong ruột rỗng không. Trên mặt gỗ, bảng đồng nhỏ xuất hiện thêm dòng mới: “Đã chấm.”

Trưa hôm ấy, Diệp Thư mở sổ ghi chép: tất cả tên – Dao, Bình, Tiểu Miêu, Minh Y, Tịch Dao, Khả Vi, Hạ Lam, Uyển Nhiên – xếp thành một danh sách dài, sau mỗi tên là ngày “hoàn tất ký ức”. Danh sách chỉ còn một hàng trống.

– Còn ai chưa khép hồi ức? – Đường Ninh hỏi, động nhẹ tay cô.

– Có lẽ… chính em. – Diệp Thư ngẩng nhìn tầng cao, nơi từng là cửa cuối. – Em phải viết nốt câu chuyện của mình, trước khi 28 chương kết thúc.

Đường Ninh siết tay cô, môi cong thành nụ cười ấm:

– Vậy chương cuối cùng, để chị chấm bài cho em.

Ngoài khung cửa, những cánh phượng đầu mùa rơi nhẹ, giống hệt ngày khai giảng đầu tiên họ tình cờ bước lạc vào ký ức của nhau – và chưa từng rời đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!