Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua khung cửa kính văn phòng hiện đại, chiếu lên những bàn làm việc đang dần nhộn nhịp. Hạ Linh ngồi vào vị trí của mình, tay cầm cốc cà phê, mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính. Công ty vừa đón nhận một nhân viên mới, nhưng thông tin về anh hầu như được giữ kín. Chỉ biết rằng hôm nay, người ấy sẽ xuất hiện.
Khi tiếng cửa phòng họp bật mở, cả văn phòng gần như lặng đi trong vài giây. Một người đàn ông bước vào, dáng người cao, bước đi đều đặn, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại khiến người khác khó rời. Tây Ký – tên anh được thông báo qua email – có vẻ ngoài hoàn hảo đến mức khiến nhiều đồng nghiệp phải ngoái nhìn. Bộ vest đen vừa vặn, tóc gọn gàng, khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ xung quanh.
Hạ Linh không thể giấu được sự tò mò. Anh ấy điềm tĩnh, không nói một lời thừa, nhưng chỉ cần đứng đó, không khí xung quanh đã như thay đổi. Những người quen thuộc trong phòng họp chợt im lặng, từng ánh mắt lướt qua nhau, dường như đang tự hỏi: “Người này… là ai mà lại ấn tượng đến vậy?”
Giám đốc gật đầu chào Tây Ký, giới thiệu anh với cả đội. Giọng anh trầm, dứt khoát nhưng không quá cứng nhắc, khiến mọi người vừa cảm thấy kính trọng vừa tò mò. Khi tới bàn của Hạ Linh, Tây Ký dừng lại, ánh mắt lướt nhanh nhưng sắc bén khiến Hạ Linh hơi lúng túng.
“Chào, tôi là Tây Ký. Rất vui được làm việc cùng mọi người.” Anh mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua, không quá ấm áp, giống như một tia sáng le lói giữa sự điềm tĩnh và lạnh lùng.
Hạ Linh khẽ gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng không khỏi rộn ràng. Cảm giác vừa lạ lùng vừa quen thuộc trỗi dậy, khiến cô tự hỏi liệu anh có phải người bình thường hay ẩn chứa điều gì khác. Cô lén quan sát anh, thấy anh sắp xếp hồ sơ trên bàn làm việc mới một cách gọn gàng, từng cử chỉ vừa thanh lịch vừa dứt khoát, như thể mọi thứ xung quanh đều theo đúng nhịp anh muốn.
Suốt buổi sáng, Tây Ký không hề tham gia trò chuyện xã giao. Anh chỉ chăm chú vào công việc, nhưng dường như chỉ cần một ánh mắt hoặc một cử chỉ nhỏ, anh đã làm đồng nghiệp vừa nể phục vừa có chút dè chừng.
Khi giờ nghỉ trưa đến, Hạ Linh nhìn Tây Ký rời khỏi phòng, bóng lưng cao ráo in trên nền ánh nắng. Một cảm giác tò mò xen lẫn thích thú dâng lên trong cô. Cô tự nhủ: “Người này… chắc chắn sẽ khiến mọi thứ ở công ty thay đổi.”
Và đúng như dự đoán, sự xuất hiện của Tây Ký không chỉ gây ấn tượng mạnh, mà còn mở ra những chuỗi ngày bất ngờ, nơi công việc và cảm xúc đan xen, khiến Hạ Linh không thể rời mắt.