Buổi sáng hôm sau, không khí văn phòng vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Hạ Linh đang chăm chú làm báo cáo, tay nhanh nhẹn di chuyển trên bàn phím, mắt dán vào màn hình máy tính. Dự án mới đang trong giai đoạn gấp rút, mọi thứ cần được hoàn thiện trước buổi họp chiều.
Đúng lúc cô đang tập trung, một email quan trọng vừa gửi đi lại bị trả về với thông báo lỗi. Hạ Linh nhăn mặt, tim đập nhanh. Đây là một tài liệu quan trọng, nếu không gửi kịp sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tiến độ dự án. Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng các đồng nghiệp xung quanh cũng đang bận rộn, không ai có thể giúp ngay lúc này.
“Chuyện gì vậy, Hạ Linh?” Một giọng trầm, điềm tĩnh vang lên bên cạnh. Tây Ký đứng đó, tay cầm chiếc cốc cà phê, ánh mắt lạnh nhưng nhìn thẳng vào màn hình máy tính của cô.
Hạ Linh hơi giật mình, đỏ mặt: “À… email bị trả lại, chắc do file đính kèm quá nặng…” Cô vội giải thích, cảm giác vừa xấu hổ vừa lo lắng.
Tây Ký không nói gì, chỉ nhìn cô vài giây rồi ngồi xuống bên cạnh. Anh mở laptop của mình, di chuyển vài thao tác nhanh gọn. Chỉ trong vài phút, anh tìm ra nguyên nhân: đường truyền bị lỗi tạm thời và tên file bị trùng lặp. Anh nhẹ nhàng hướng dẫn Hạ Linh cách sửa, chỉ bằng những lời nói ngắn gọn, mạch lạc.
Hạ Linh vừa ngạc nhiên vừa thầm cảm kích. “Cảm ơn… anh… Thật sự, em không biết phải làm sao.” Cô ngập ngừng, thấy ánh mắt anh nhìn mình nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh khó đoán.
“Không sao. Việc này cần xử lý nhanh thôi.” Tây Ký nói, giọng trầm nhưng không hề lạnh nhạt. Chỉ cần vài phút bên anh, Hạ Linh đã cảm thấy tự tin hơn và bài toán tưởng chừng khó khăn đã được giải quyết.
Sau sự cố đó, cô bắt đầu để ý hơn từng hành động của Tây Ký. Anh không chỉ giỏi giang mà còn luôn giữ thái độ điềm tĩnh, không cầu kỳ, không phô trương. Điều đó khiến Hạ Linh vừa nể phục vừa tò mò: tại sao một người có vẻ lạnh lùng như vậy lại quan tâm tới chi tiết nhỏ như vậy với cô?
Cả buổi sáng trôi qua trong không khí vừa căng thẳng vừa thoải mái. Hạ Linh cảm nhận sự khác biệt khi có Tây Ký ở gần – không phải là áp lực, mà là một sự hỗ trợ tinh tế, âm thầm. Khi mọi người đi nghỉ trưa, Hạ Linh nhìn theo bóng lưng anh rời khỏi phòng, lòng trào lên cảm giác vừa lạ vừa quen.
Cô tự nhủ: “Người này… không giống bất cứ ai em từng gặp. Chắc chắn sẽ còn nhiều điều bất ngờ phía trước.” Và đúng như dự đoán, sự xuất hiện của Tây Ký không chỉ giúp cô giải quyết vấn đề công việc, mà còn khơi dậy sự tò mò, như một dấu chấm khởi đầu cho mối quan hệ đầy thú vị giữa hai người.