Buổi chiều hôm đó, Hạ Linh và Tây Ký phải hoàn thiện một báo cáo quan trọng cho dự án sắp tới. Thời hạn gấp, mọi người trong văn phòng lần lượt ra về, chỉ còn lại hai người. Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và thỉnh thoảng tiếng thở dài nhẹ.
Hạ Linh ngồi đối diện Tây Ký, mắt dán vào màn hình máy tính. Cô cảm nhận được sự tập trung tuyệt đối từ anh, mỗi chi tiết anh kiểm tra đều chính xác đến mức khiến cô vừa nể vừa hơi áp lực. “Anh… em thấy anh lúc nào cũng điềm tĩnh, làm mọi việc trơn tru quá,” cô thầm nghĩ, vừa mỉm cười vừa thở dài.
Tây Ký không trả lời ngay, chỉ gật nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn cô, nhưng vẫn tập trung vào công việc. Cảm giác ấy khiến Hạ Linh vừa bối rối vừa thoải mái. Một vài lần, khi cô gặp khó khăn với số liệu, anh chỉ gợi ý vài câu ngắn gọn, nhưng lại đủ để cô hiểu và hoàn thành phần việc.
Thời gian trôi nhanh, màn đêm đã buông xuống. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu vào phòng họp, tạo không gian vừa yên tĩnh vừa lãng mạn. Hạ Linh bắt đầu trò chuyện với Tây Ký về những chi tiết nhỏ, từ cách xử lý số liệu, phương pháp trình bày, đến thói quen làm việc của từng người.
“Em thấy anh làm việc rất hiệu quả, nhưng sao lúc nào cũng giữ khoảng cách vậy?” Hạ Linh bất chợt hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng tò mò.
Tây Ký dừng tay, nhìn cô, ánh mắt sắc nhưng dịu đi phần nào. “Bởi vì tôi muốn tập trung vào công việc. Nhưng… hôm nay, thấy em nỗ lực, tôi có thể linh hoạt một chút.” Giọng điềm tĩnh nhưng lại mang theo sự ấm áp nhẹ nhàng.
Hạ Linh cười thầm, tim nhói nhẹ. Cô nhận ra, những khoảnh khắc làm việc cùng Tây Ký không chỉ là cơ hội để hoàn thành dự án, mà còn khiến cô hiểu hơn về con người anh – vừa lạnh lùng, vừa quan tâm, vừa nghiêm túc lại vừa tinh tế trong cách ứng xử.
Khi báo cáo cuối cùng hoàn tất, cả hai ngồi im lặng một chút, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gõ bàn phím tắt dần. Tây Ký đứng lên, thu xếp hồ sơ. “Xong rồi. Chúng ta có thể về.”
Hạ Linh đứng dậy, ánh mắt vẫn dõi theo anh. “Cảm ơn anh… hôm nay.” Giọng cô hơi run, nhưng chân thành.
Tây Ký quay lại, nhướng mày nhẹ, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên môi: “Công việc tốt. Còn em, cũng nỗ lực không kém.”
Khi rời phòng, Hạ Linh nhận ra tim mình vẫn còn đập nhanh, không chỉ vì áp lực công việc mà còn vì sự hiện diện của anh suốt buổi tối. Cô tự nhủ: “Người này… không chỉ khiến em tò mò, mà còn khiến em muốn gần gũi, muốn hiểu anh nhiều hơn nữa.”
Và từ khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ dường như được rút ngắn. Cả hai không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là những người chia sẻ cùng nhau những giờ phút căng thẳng và gần gũi, tạo nền tảng cho một mối quan hệ đang dần nhen nhóm.