tây ký ngoại truyện

Chương 9: Bất ngờ tại nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều mưa lất phất, Hạ Linh vừa về đến nhà sau một ngày dài làm việc. Cô cởi áo mưa, treo lên móc, chuẩn bị pha một tách trà nóng để thư giãn. Căn hộ nhỏ, ấm cúng, nhưng hôm nay, không khí yên bình bỗng dưng bị phá vỡ bởi một âm thanh lạ: tiếng gõ cửa.

“Hôm nay ai đến đây giờ này nhỉ?” Hạ Linh thầm hỏi, bước đến mở cửa. Và cô không khỏi sững sờ.

Tây Ký đứng đó, áo khoác vẫn còn ướt mưa, tay cầm một chiếc cặp tài liệu. Ánh mắt anh nhìn cô, điềm tĩnh nhưng có chút lo lắng nhẹ.

“Tây Ký? Anh… sao lại ở đây?” Cô hơi bối rối, tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên anh xuất hiện tại nhà cô, hoàn toàn ngoài dự đoán.

“Xin lỗi vì đến bất ngờ,” anh nói, giọng điềm tĩnh. “Tôi cần bàn về dự án khẩn cấp. Không tiện gọi điện, nên đến trực tiếp.”

Hạ Linh khẽ thở phào, nhưng vẫn cảm thấy tim mình lỡ nhịp. “À… à, vào đi… anh ướt hết rồi, vào trước để cởi áo khoác.”

Tây Ký bước vào, nhìn quanh căn nhà nhỏ nhưng gọn gàng. Dù là khách đến lần đầu, anh vẫn giữ thái độ lịch sự, nhưng sự hiện diện của anh khiến Hạ Linh cảm thấy vừa ngại ngùng vừa thú vị. Cô mời anh ngồi, nhanh chóng pha cho anh một tách trà nóng.

Trong lúc bàn về dự án, Hạ Linh nhận thấy Tây Ký không chỉ nghiêm túc mà còn tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Anh gợi ý các phương án giải quyết vấn đề, cân nhắc cả khía cạnh kỹ thuật lẫn thẩm mỹ. Ánh mắt đôi khi vô tình chạm vào cô, khiến Hạ Linh cảm thấy lúng túng nhưng đồng thời cũng gần gũi.

“Cảm ơn cô đã pha trà,” Tây Ký nói, nhấp một ngụm, rồi tiếp tục công việc. Giọng điềm tĩnh, nhưng có một sự mềm mại nhẹ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường thấy ở công ty.

Khi mọi việc tạm ổn, Tây Ký đứng lên chuẩn bị ra về. Hạ Linh đưa tay cầm tay áo khoác cho anh. “Anh về thôi… mưa vẫn rơi ngoài kia.”

Anh nhìn cô, ánh mắt lặng lẽ nhưng có một thứ gì đó như muốn nói nhiều hơn. “Cảm ơn cô… và lần sau, nếu có chuyện khẩn, cứ gọi tôi trước.”

Hạ Linh mỉm cười, lòng còn rộn ràng. Cô không biết phải giải thích cảm giác của mình thế nào. Tây Ký vừa là đồng nghiệp, vừa là người bí ẩn, lại còn xuất hiện bất ngờ ở nhà cô – khiến cô vừa hồi hộp vừa vui thích.

Khi anh rời đi, Hạ Linh đứng nhìn bóng Tây Ký khuất dần dưới mưa, lòng bâng khuâng. Cô tự nhủ: “Người này… luôn xuất hiện đúng lúc, khiến em vừa bất ngờ vừa thấy gần gũi. Liệu những lần tới sẽ còn nhiều khoảnh khắc như thế nữa?”

Và từ khoảnh khắc ấy, Hạ Linh nhận ra, Tây Ký không chỉ là đồng nghiệp lạnh lùng, mà còn là người khiến cô tò mò, hứng thú và… muốn hiểu nhiều hơn từng góc cạnh của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×