Vĩnh Thụy ghét mưa.
Cơn mưa Sài Gòn bất chợt vào một buổi chiều tháng bảy khiến dòng xe cộ trên đường Đồng Khởi ùn tắc. Hắn ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce Phantom, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt nước mưa chảy dài trên tấm kính dày, làm nhoè đi ánh đèn neon của thành phố. Mưa luôn gợi cho hắn nhớ về cái ngày định mệnh năm năm trước, ngày mà cả thế giới của hắn sụp đổ.
"Chủ tịch, chúng ta có nên đi đường khác không ạ?" người tài xế dè dặt hỏi.
"Không cần," Vĩnh Thụy đáp, giọng nói không một chút cảm xúc. "Cứ chờ."
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng đẩy lùi những ký ức đang chực chờ ùa về. Nhưng hình ảnh của cô gái ấy, với nụ cười rạng rỡ như nắng mai và mái tóc dài bay trong gió, lại hiện lên rõ mồn một. Dạ Lam. Cái tên như một vết sẹo không bao giờ lành trong tim hắn.
Năm năm. Một khoảng thời gian đủ dài để biến một chàng trai trẻ nồng nhiệt thành một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn. Ở tuổi ba mươi, Vĩnh Thụy đã đứng trên đỉnh cao mà vạn người mơ ước. Hắn là chủ tịch của V&K, một trong những tập đoàn đầu tư đa ngành hùng mạnh nhất Việt Nam. Hắn có tiền bạc, quyền lực, và vô số phụ nữ xinh đẹp vây quanh. Hắn có tất cả, nhưng lại không có gì. Căn penthouse áp mái của hắn ở một toà nhà chọc trời, dù được trang hoàng lộng lẫy, lại lạnh lẽo như một lăng mộ.
Và trong lăng mộ đó, hắn thờ phụng một bóng ma.
Một căn phòng trong penthouse luôn được khoá kỹ, không một ai được phép bước vào. Trong đó, mọi thứ vẫn được giữ nguyên như lúc Dạ Lam còn sống. Cây đàn dương cầm trắng mà cô yêu thích, giá vẽ với bức tranh hoa oải hương còn dang dở, và cả những bộ váy màu pastel dịu dàng của cô trong tủ kính. Hắn đã biến căn phòng thành một thánh địa, một nhà tù giam cầm chính linh hồn mình.
"Bíp!" Tiếng còi xe inh ỏi kéo hắn về thực tại. Dòng xe đã bắt đầu di chuyển.
Đúng lúc đó, ánh mắt hắn vô tình lướt qua vỉa hè bên kia đường. Một cô gái đang chật vật chạy trong mưa, tay ôm khư khư một tấm toan vẽ đã được bọc nilon, cố gắng che chắn cho nó khỏi những giọt nước mưa. Cô mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, đã ướt sũng và dính vào người, và một chiếc quần jeans bạc màu.
Nhưng không phải hoàn cảnh đáng thương của cô đã thu hút sự chú ý của hắn. Mà là khuôn mặt cô.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt và ánh đèn pha của chính chiếc xe hắn, khuôn mặt đó hiện lên một cách rõ ràng. Đôi mắt to tròn, trong veo. Sống mũi cao thanh tú. Và đôi môi mỏng đang mím chặt lại đầy kiên cường.
Một khuôn mặt giống đến kinh ngạc. Giống đến mức khiến trái tim đã chết của Vĩnh Thụy như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Dạ Lam.
Chiếc xe từ từ lăn bánh qua. Hắn ngoái đầu lại, nhìn theo bóng cô gái đang khuất dần trong màn mưa. Không. Không thể nào. Dạ Lam đã chết rồi. Chỉ là một người có khuôn mặt giống mà thôi. Hắn tự nhủ như vậy.
Nhưng hình ảnh đó, như một hạt giống độc, đã được gieo vào mảnh đất ám ảnh của hắn, và nó bắt đầu nảy mầm một cách điên cuồng.
"Dừng lại," hắn đột ngột ra lệnh. "Quay xe lại. Tìm cô gái đó cho tôi."
Ở một nơi khác, Mộc Nhi cuối cùng cũng về đến được căn phòng trọ nhỏ bé, ẩm thấp của mình. Cả người cô ướt sũng. Cô vội vàng đặt tấm toan vẽ xuống, cẩn thận kiểm tra xem nó có bị ướt không. May mắn là không sao. Đây là bức tranh mà cô đã mất cả tháng để hoàn thành, hy vọng có thể bán được để có tiền trang trải cho ca phẫu thuật tim sắp tới của mẹ cô.
Cô ngồi phịch xuống chiếc giường ọp ẹp, cảm thấy kiệt sức. Cuộc sống này thật quá mệt mỏi. Cô là một họa sĩ, một người sống bằng cảm xúc và sự sáng tạo. Nhưng gánh nặng của cơm áo gạo tiền, của những khoản nợ chồng chất mà người cha cờ bạc đã để lại, đang dần giết chết đi tâm hồn nghệ sĩ của cô.
Điện thoại reo. Là bệnh viện gọi. "Thưa cô Mộc Nhi, chúng tôi rất tiếc phải thông báo, nếu gia đình không thể đóng trước một nửa viện phí trong vòng một tuần nữa, chúng tôi buộc phải hoãn ca phẫu thuật của bà nhà lại."
Cả thế giới của Mộc Nhi như sụp đổ. Một tuần. Cô biết lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy trong một tuần?
Cô nhìn vào bức tranh của mình, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn mưa vẫn đang giăng kín lối. Nước mắt cô bắt đầu rơi, hoà vào những giọt nước mưa còn đọng trên tóc. Cô cảm thấy mình đang chìm dần xuống một vực thẳm không lối thoát.
Cô không hề hay biết rằng, ở bên ngoài vực thẳm đó, một con quỷ dữ đội lốt thiên thần cứu thế, đã tìm thấy cô. Và hắn, đang chuẩn bị ném cho cô một sợi dây thừng, một sợi dây sẽ cứu cô ra khỏi khó khăn, nhưng cũng sẽ trói chặt cô vào một địa ngục còn kinh khủng hơn.