tên anh gọi - không phải em

Chương 2: Cái Giá Của Sự Sống


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mệnh lệnh "Tìm cô gái đó cho tôi" của Vĩnh Thụy được thực thi với một tốc độ và hiệu quả đáng sợ. Chưa đầy hai mươi tư tiếng sau, một tập hồ sơ dày cộp đã nằm ngay ngắn trên bàn làm việc bằng gỗ mun của hắn.

Trợ lý của hắn, một người đàn ông trung niên tên Khang, đã làm việc vô cùng xuất sắc. Trong hồ sơ có tất cả mọi thứ. Tên: Mộc Nhi. 22 tuổi. Sinh viên năm cuối khoa Hội họa, trường Đại học Mỹ thuật. Thành tích học tập xuất sắc, được xem là một tài năng trẻ. Cha mất sớm vì cờ bạc, để lại một khoản nợ khổng lồ. Mẹ bị bệnh tim nặng, đang chờ phẫu thuật tại bệnh viện An Sinh, chi phí ước tính gần một tỷ đồng. Hiện đang sống trong một căn phòng trọ đi thuê, hằng ngày phải chật vật làm thêm ở một quán cà phê và bán những bức tranh nhỏ để kiếm sống.

Một cuộc đời đầy rẫy khó khăn, và quan trọng nhất, là đầy rẫy những điểm yếu.

Vĩnh Thụy lật xem những tấm ảnh chụp lén Mộc Nhi. Cô đang làm việc ở quán cà phê, mái tóc tém ướt đẫm mồ hôi. Cô đang ngồi một mình trong công viên, phác họa những bức tranh. Và cả tấm ảnh chụp cô đứng trước phòng bệnh của mẹ, ánh mắt đầy lo lắng và bất lực. Trong mọi hoàn cảnh, khuôn mặt đó vẫn giống Dạ Lam một cách kỳ lạ. Nhưng thần thái lại hoàn toàn khác. Nếu Dạ Lam là một đoá hoa lan mỏng manh, thuần khiết trong nhà kính, thì Mộc Nhi lại giống như một cái cây xương rồng, gai góc, kiên cường, vươn lên giữa sa mạc khô cằn.

Nhưng Vĩnh Thụy không quan tâm đến sự khác biệt đó. Hắn chỉ cần khuôn mặt. Hắn sẽ tự tay nhổ hết gai của cây xương rồng này, và biến nó thành một đoá hoa lan theo ý muốn của hắn.

Hắn không ra mặt ngay. Hắn cử luật sư Khang đến trước.

Luật sư Khang tìm thấy Mộc Nhi tại phòng trọ của cô. Ông ta, trong bộ vest lịch lãm, bước vào căn phòng nhỏ bé, bừa bộn với những giá vẽ và mùi sơn dầu, giống như một người đến từ một thế giới khác.

"Chào cô Mộc Nhi," ông ta nói, giọng điệu chuyên nghiệp. "Tôi đến đây thay mặt cho một thân chủ. Thân chủ của tôi rất ngưỡng mộ tài năng của cô, và cũng biết được hoàn cảnh khó khăn của cô."

Ông ta đặt lên bàn một chiếc cặp da. "Trong này là một bản hợp đồng. Thân chủ của tôi sẽ thanh toán toàn bộ nợ nần của cha cô, và chi trả toàn bộ viện phí phẫu thuật cũng như chi phí chăm sóc sau này cho mẹ cô, ở một bệnh viện quốc tế tốt nhất."

Mộc Nhi sững sờ. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, rồi lại nhìn chiếc cặp da. "Tại sao? Thân chủ của ông là ai? Ông ấy muốn gì ở tôi?"

"Thân chủ của tôi muốn ẩn danh," luật sư Khang đáp. "Và ông ấy không muốn gì ở cô cả. Chỉ đơn giản là ông ấy muốn giúp đỡ một tài năng trẻ. Cô chỉ cần ký vào đây, và mọi gánh nặng của cô sẽ được giải quyết."

Mộc Nhi là một người kiêu hãnh. Dù có khó khăn đến đâu, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận sự bố thí, đặc biệt là từ một người lạ mặt. "Cảm ơn lòng tốt của ông và thân chủ," cô nói, giọng kiên quyết. "Nhưng tôi không thể nhận được. Xin ông hãy về cho."

Sự từ chối của cô nằm ngoài dự đoán của luật sư Khang, nhưng lại hoàn toàn nằm trong tính toán của Vĩnh Thụy. Hắn biết, để thuần hóa một con thú hoang, không thể dùng cách thông thường được.

Ngay sau khi luật sư Khang rời đi, cánh cửa phòng trọ của Mộc Nhi lại có người gõ cửa. Lần này, là Vĩnh Thụy.

Khi Mộc Nhi mở cửa và nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô đã có chút choáng ngợp. Anh ta quá cao lớn, quá sang trọng, và toát ra một thứ khí chất áp đảo khiến căn phòng nhỏ của cô như chật chội hơn.

"Chào cô," Vĩnh Thụy nói, giọng nói trầm khàn. "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Hắn bước vào, không cần cô mời. Hắn nhìn một lượt khắp căn phòng, ánh mắt dừng lại trên những bức tranh của cô. Những bức tranh đầy màu sắc, đầy sự nổi loạn, hoàn toàn khác với phong cách nhẹ nhàng, thanh tao của Dạ Lam.

"Anh là ai?" Mộc Nhi hỏi, giọng đầy cảnh giác.

"Tôi là 'thân chủ' mà luật sư của tôi vừa nói đến," hắn đáp, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt cô. "Và tôi sẽ nói cho cô biết, tôi muốn gì."

Hắn lấy trong túi ra một chiếc máy tính bảng, mở một thư mục ảnh lên và đưa cho cô. Mộc Nhi nhìn vào, và cả người cô cứng lại.

Trên màn hình, là hình ảnh của một cô gái. Một cô gái có khuôn mặt giống hệt cô. Nhưng lại có mái tóc dài, nụ cười dịu dàng và một thần thái hoàn toàn khác.

"Đây là Dạ Lam," Vĩnh Thụy nói, giọng nói không một chút cảm xúc nhưng lại ẩn chứa một nỗi đau sâu thẳm. "Người con gái tôi yêu. Cô ấy đã mất cách đây năm năm."

Hắn nhìn cô. "Cô rất giống cô ấy. Và tôi muốn cô, trở thành cô ấy."

Mộc Nhi kinh hoàng. "Anh... anh điên rồi!"

"Phải, tôi điên rồi," hắn đáp, một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi. "Tôi đã điên suốt năm năm nay. Và cô, là liều thuốc duy nhất của tôi."

Hắn đến gần cô hơn, giọng nói như một lời thì thầm của quỷ dữ. "Tôi không cần cô phải làm gì cả. Tôi chỉ cần cô sống dưới một cái tên khác, một hình hài khác. Tôi sẽ cho cô tất cả mọi thứ. Tiền bạc, danh vọng. Và mẹ của cô, sẽ được cứu sống. Cái giá phải trả, chỉ là con người thật của cô thôi. Mộc Nhi."

Đúng lúc đó, điện thoại của Mộc Nhi reo lên. Là bệnh viện. "Cô Mộc Nhi, tình hình của mẹ cô đột ngột chuyển biến xấu. Chúng ta cần phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức!"

Mộc Nhi buông thõng chiếc điện thoại xuống, mặt mày tái mét. Cô nhìn Vĩnh Thụy, kẻ đang đứng đó với vẻ mặt bình thản, như thể mọi thứ đều nằm trong sự sắp đặt của hắn.

Cô đã bị dồn đến đường cùng. Một bên là mạng sống của mẹ cô. Một bên là linh hồn của chính cô.

Nước mắt cô trào ra, những giọt nước mắt của sự bất lực và tủi nhục. Cô nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, và thốt ra một từ duy nhất, một từ đã định đoạt cả số phận của cô sau này.

"Được."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×