tên anh gọi - không phải em

Chương 10: Tấm Gương Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời chất vấn của Dạ Phong vang vọng khắp căn phòng, xé tan đi bầu không khí giả tạo. Vĩnh Thụy ngồi đó, chết lặng. Hắn không thể trả lời. Vì chính hắn cũng không biết câu trả lời là gì.

Mộc Nhi, từ trong bếp, đã nghe thấy tất cả. Chiếc đĩa bánh trên tay cô rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh, giống như trái tim cô lúc này. Vở kịch đã hạ màn. Một cách phũ phàng và không thể cứu vãn.

Cô bước ra, khuôn mặt không còn một giọt máu. Cô nhìn Vĩnh Thụy, rồi lại nhìn Dạ Phong, người đang nhìn cô bằng ánh mắt vừa thương hại vừa ghê tởm.

"Cậu nói đúng," Mộc Nhi lên tiếng, giọng nói đã trở lại là của chính cô, không còn sự dịu dàng giả tạo. "Tôi không phải là chị của cậu. Tôi tên là Mộc Nhi."

Dạ Phong nhìn cô, rồi lại quay sang Vĩnh Thụy, người vẫn đang ngồi bất động. "Tại sao? Tại sao anh lại có thể làm một chuyện tàn nhẫn như vậy? Đối với chị tôi, và cả với cô ấy nữa?"

"Vì anh ta là một kẻ hèn nhát," Mộc Nhi trả lời thay. "Anh ta không dám đối mặt với sự thật. Anh ta thà sống với một bóng ma giả dối còn hơn là chấp nhận nỗi đau mất mát."

Lời nói của cô như một nhát dao cuối cùng, đâm thủng lớp vỏ phòng ngự của Vĩnh Thụy.

Hắn ngẩng lên. Đôi mắt hắn không còn sự lạnh lùng, mà là một sự tan vỡ đến cùng cực. "Phải," hắn bật cười, một tiếng cười đầy tự giễu. "Tôi là một thằng hèn. Một thằng điên. Các người nói đúng hết."

Dạ Phong, dù rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy sự sụp đổ của người đàn ông đã từng là anh rể tương lai của mình, cậu ta cũng không nỡ nói thêm lời nào nữa. Cậu ta đứng dậy.

"Tôi sẽ không nói chuyện này cho ai biết," cậu ta nói. "Vì danh dự của chị tôi. Nhưng Vĩnh Thụy, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa."

Nói rồi, cậu ta quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh lại.

Cánh cửa đóng lại. Chỉ còn lại Vĩnh Thụy và Mộc Nhi trong căn phòng. Sự im lặng bao trùm, nặng nề như chì.

Ảo ảnh mà Vĩnh Thụy đã mất năm năm để xây dựng, giờ đây đã hoàn toàn vỡ nát. Hắn nhìn Mộc Nhi, nhưng lần này, hắn đã thật sự "nhìn thấy" cô. Không phải là một bản sao, không phải là một bóng ma. Mà là một người phụ nữ bằng xương bằng thịt, với một linh hồn đầy tổn thương, giống như hắn.

Hắn đột nhiên đứng dậy, bước vào căn phòng kỷ niệm của Dạ Lam. Hắn nhìn vào bức chân dung lớn của cô ấy treo trên tường. Nụ cười của Dạ Lam trong tranh dường như đang chế nhạo hắn.

"RẦM!"

Hắn vung tay, đấm mạnh vào bức tường. Máu từ tay hắn túa ra. Hắn bắt đầu đập phá. Hắn lật đổ cây đàn, xé nát những bức tranh, ném vỡ những lọ hoa. Hắn đang trút hết mọi sự dồn nén, mọi nỗi đau, mọi sự điên loạn của mình. Hắn đang tự tay phá hủy đi lăng mộ mà hắn đã xây nên.

Mộc Nhi đứng ở cửa, kinh hãi nhìn hắn. Nhưng cô đã không bỏ chạy.

Khi hắn đã thấm mệt, ngã quỵ xuống giữa đống đổ nát, cô mới từ từ bước tới. Hắn đang khóc, những tiếng khóc không thành lời của một người đàn ông đã mất tất cả.

Cô quỳ xuống bên cạnh hắn. Cô không nói gì. Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, đặt lên vai hắn. Một cái chạm của sự an ủi.

Hắn ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy nước mắt nhìn cô. Khuôn mặt hắn không còn sự thống trị, chỉ còn lại một sự trống rỗng đến đáng sợ.

"Dạ Lam chết thật rồi," hắn thì thầm, như đang nói với chính mình. Một sự thật mà lần đầu tiên hắn dám thừa nhận.

Rồi hắn nhìn cô, một ánh mắt đầy hoang mang và lạc lối.

"Vậy..." hắn hỏi, giọng nói run rẩy, "...cô là ai?"

Câu hỏi đó không còn là của một ông chủ đối với vật thay thế. Mà là của một con người đã hoàn toàn lạc lối, đang cố gắng tìm kiếm một chút gì đó thật sự trong một thế giới đầy giả dối. Tấm gương đã vỡ, và những mảnh vỡ của nó đang cứa vào tim cả hai người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×