tên anh gọi - không phải em

Chương 9: Người Khách Không Mời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến đi đến Phan Thiết kết thúc với một sự thay đổi ngầm trong mối quan hệ của Vĩnh Thụy và Mộc Nhi. Hắn không còn ép cô phải giống hệt Dạ Lam nữa. Hắn cho phép cô được mặc những bộ quần áo của mình, được vẽ những bức tranh của mình. Vở kịch "thế thân" dường như đã tạm thời được hạ màn.

Mộc Nhi cảm thấy dễ thở hơn một chút. Nhưng cô cũng không dám quá hy vọng. Cô biết sự ám ảnh của Vĩnh Thụy đối với Dạ Lam đã ăn sâu vào máu, không thể nào một sớm một chiều mà thay đổi được. Cô chỉ có thể chờ đợi, xem sự "tỉnh ngộ" này của hắn sẽ kéo dài được bao lâu.

Họ trở về Sài Gòn, và cuộc sống lại tiếp tục trong một sự bình yên kỳ lạ. Hắn vẫn đến căn hộ của cô, nhưng không phải với tư cách một ông chủ, mà giống như một người tình đúng nghĩa. Họ cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim, và có những đêm ân ái nồng nàn. Hắn không còn gọi tên Dạ Lam nữa.

Nhưng chính lúc Mộc Nhi bắt đầu cảm thấy có một chút hy vọng le lói về một tương lai khác, thì một vị khách không mời đã xuất hiện, và đe dọa sẽ phá tan đi sự bình yên mong manh đó.

Một buổi sáng, luật sư Khang gọi điện cho Vĩnh Thụy, giọng có vẻ hơi gấp gáp.

"Thưa chủ tịch, cậu Dạ Phong đã về nước. Cậu ấy đang trên đường đến công ty và muốn gặp ngài."

Vĩnh Thụy sững người. Dạ Phong. Em trai của Dạ Lam.

Dạ Phong kém Dạ Lam năm tuổi, năm xưa khi chị gái gặp nạn, cậu ta đang du học ở Anh. Cậu ta là người thân duy nhất còn lại của Dạ Lam, và cũng là người mà Vĩnh Thụy luôn cảm thấy có một phần trách nhiệm phải chăm sóc. Nhưng trong năm năm qua, hắn đã luôn cố gắng lảng tránh cậu ta. Đối mặt với Dạ Phong cũng chính là đối mặt với nỗi đau và sự tội lỗi của chính mình.

"Được rồi. Cho cậu ta lên phòng tôi," Vĩnh Thụy nói sau một hồi im lặng.

Dạ Phong bước vào, giờ đã là một chàng trai hai mươi ba tuổi, cao lớn và chững chạc. Nhưng đôi mắt của cậu ta vẫn trong veo và có nét u buồn giống hệt chị gái mình.

"Anh Thụy," cậu ta chào, giọng nói vẫn còn sự kính trọng.

"Về lúc nào vậy? Sao không báo trước cho anh một tiếng?" Vĩnh Thụy cố gắng tỏ ra tự nhiên.

"Em vừa về hôm qua. Em đến đây là muốn thăm anh, và cũng là muốn... đến thăm nơi ở cũ của chị Lam. Đã năm năm rồi, em muốn thắp cho chị ấy một nén nhang."

Lời đề nghị của Dạ Phong khiến tim Vĩnh Thụy như bị bóp nghẹt. Căn hộ đó. Nơi mà Mộc Nhi đang ở.

Một ý nghĩ điên rồ và đầy mạo hiểm loé lên trong đầu Vĩnh Thụy. Có lẽ... đây chính là một phép thử. Một phép thử cuối cùng cho sự hoàn hảo của "bản sao" mà hắn đã tạo ra. Hắn muốn biết, liệu Mộc Nhi có thể qua mặt được cả em trai của Dạ Lam hay không. Nếu cô làm được, có lẽ ảo ảnh của hắn sẽ một lần nữa trở nên có lý.

"Được," Vĩnh Thụy gật đầu. "Chiều nay anh sẽ đưa em đến đó. Chị của em... cô ấy vẫn luôn ở đó."

Hắn gọi điện cho Mộc Nhi, ra một mệnh lệnh ngắn gọn: "Chiều nay sẽ có khách. Em biết phải làm gì rồi đấy."

Mộc Nhi chết lặng. Cô biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Cô phải đối mặt với người nhà của "bản gốc".

Cô vội vàng cất hết những bức tranh của mình đi. Cô thay một bộ váy của Dạ Lam. Cô búi lại tóc cho giống. Cô chuẩn bị một bình trà hoa cúc, loại trà mà Dạ Lam yêu thích. Cô cố gắng biến mình trở lại thành một bóng ma.

Khi Vĩnh Thụy và Dạ Phong bước vào, Mộc Nhi đã đứng chờ sẵn ở cửa. Cô cúi đầu, mỉm cười dịu dàng. "Anh về rồi à?"

Dạ Phong, khi nhìn thấy Mộc Nhi, đã sững sờ. Cả người cậu ta cứng lại. Đôi mắt mở to, không thể tin được. "Chị... chị Lam?"

"Phong đó à? Lớn quá rồi, chị nhận không ra," Mộc Nhi nói, giọng nói đã được tập luyện cho giống với Dạ Lam nhất có thể.

Dạ Phong vẫn đứng đó, như bị trời trồng. Vĩnh Thụy thì thầm vào tai cậu ta: "Một phép màu, đúng không? Anh sẽ giải thích cho em sau."

Họ bước vào nhà. Mộc Nhi mời họ uống trà. Cô cố gắng diễn cho tròn vai một người chị gái đang vui mừng gặp lại em trai sau nhiều năm xa cách.

Nhưng Dạ Phong, sau cú sốc ban đầu, đã bắt đầu nhận ra những điểm bất thường.

Người phụ nữ này tuy có khuôn mặt giống hệt chị cậu, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác. Ánh mắt của chị cậu luôn ấm áp và trong veo. Còn ánh mắt của người này, dù đang cười, lại ẩn chứa một nỗi buồn và sự căng thẳng không thể che giấu.

Cách cô ấy pha trà cũng khác. Chị cậu luôn cho ba lát gừng vào trà. Cô ấy lại không.

Và khi cậu ta bắt đầu kể lại những câu chuyện kỷ niệm ngày xưa của hai chị em, cô ấy chỉ im lặng mỉm cười, hoặc trả lời một cách rất chung chung. Cô ấy không thể nào biết được những chi tiết nhỏ nhặt đó.

Sự nghi ngờ trong lòng Dạ Phong ngày một lớn. Cậu ta nhìn Vĩnh Thụy, thấy được sự căng thẳng trong ánh mắt của anh ta.

Cuối cùng, khi Mộc Nhi đi vào bếp để lấy thêm bánh, Dạ Phong đã quay sang hỏi Vĩnh Thụy, giọng nói run rẩy và đầy phẫn uất.

"Cô ấy không phải là chị Lam. Rốt cuộc cô ấy là ai?"

Vĩnh Thụy im lặng.

"Anh đang làm cái trò quái quỷ gì vậy?" Dạ Phong gầm lên. "Anh đã tìm một người giống hệt chị ấy để thay thế sao? Anh bị điên rồi à, Vĩnh Thụy?!"

Lời chất vấn của Dạ Phong như một nhát búa, đánh thẳng vào ảo ảnh mà Vĩnh Thụy đang cố gắng níu giữ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×