thái hư nghịch thiên

Chương 1: Sơn môn tầm thường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngọn núi Hàn Sơn trùng điệp như những mũi giáo vươn thẳng lên trời xanh. Sương mờ giăng khắp thung lũng, che khuất ánh nắng buổi sớm, chỉ có những vệt sáng nhạt lọt qua tán cây cổ thụ, tạo nên những mảng sáng lung linh trên nền đất ẩm. Tiếng gió rít qua các vách đá dựng đứng vang lên như tiếng thét của ngàn năm, vừa uy nghi, vừa rợn người.

Trên bậc thang dẫn lên sơn môn, một bóng dáng nhỏ bé đang lê bước. Lâm Vô Cực, mười sáu tuổi, thân hình gầy gò, đôi mắt sáng nhưng lộ vẻ kiên định, từng bước chân chậm rãi, dường như từng bước đều nặng trĩu áp lực của thân phận bị coi thường. Cậu là đệ tử bình thường nhất của Hàn Sơn sơn môn, không tài năng nổi bật, không gia thế mạnh mẽ, chỉ có ý chí âm thầm bền bỉ.

“Ha ha… Vô Cực, hôm nay lại trượt bậc thang lần thứ ba sao?” Một giọng cười vang lên từ sân tập. Triệu Hạo, đệ tử nổi bật nhất khóa trước, thân hình cao lớn, nét mặt kiêu ngạo, bước đến gần. “Ngươi thật không có hy vọng nào cả. Ngay cả việc đi lên bậc thang còn không xong, lại dám mơ thành cao thủ sao?”

Lâm Vô Cực nhíu mày, giữ im lặng. Cậu biết nếu mở miệng tranh cãi, sẽ chỉ tạo thêm rắc rối. Nhưng trong lòng, một luồng nóng giận âm ỉ bùng lên, đánh thức ý chí mà trước đây cậu luôn giấu kín: mình sẽ không mãi bị xem thường. Một ngày nào đó, cả thiên hạ sẽ phải nhìn mình khác đi.

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng cười nhạo vang lên từ đám đệ tử xung quanh. Ánh mắt khinh bỉ của họ như những mũi dao đâm vào lòng tự trọng của cậu. Lâm Vô Cực cảm thấy tim mình như bị siết chặt, nhưng thay vì gục ngã, cậu hít một hơi thật sâu, mắt nhìn thẳng vào Triệu Hạo, và nhủ thầm: “Chỉ là bước đầu. Sức mạnh thực sự của mình sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc.”

Khám phá bí ẩn cổ xưa

Sau buổi tập, khi các đệ tử khác tụ tập bàn tán chuyện hôm nay, Lâm Vô Cực lặng lẽ đi về phía sườn núi ít người lui tới. Nơi đây, cây cối um tùm, những tảng đá phủ rêu xanh, gió thổi qua kẽ lá tạo thành âm thanh rì rào như một bản nhạc huyền bí.

Bước chân cậu dừng lại khi chạm phải một tảng đá lạ, hơi nghiêng, lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt. Khi tay chạm vào, một luồng linh khí bùng lên quanh cơ thể, khiến cậu suýt ngã. Hơi thở cậu dồn dập, tim đập nhanh, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò: đây là… gì vậy?

Một giọng nói vang lên trong tâm trí cậu, âm trầm, cổ kính:

“Ngươi… nghe được ta chứ, Lâm Vô Cực?”

Cậu giật mình, nhìn quanh nhưng chỉ thấy bóng râm của cây cổ thụ và sương mù giăng lối. Không gian tĩnh lặng đến mức mọi âm thanh bình thường đều biến mất. Giọng nói vang lên lần nữa:

“Ta là Linh Hồn Cổ Đại, tồn tại ngàn năm. Nếu ngươi muốn mạnh mẽ, muốn thoát khỏi số phận hèn mọn, hãy nghe theo ta. Nhưng đường này… là nghịch đạo, con đường mà người đời chưa dám đi.”

Lâm Vô Cực há hốc mồm, tim đập loạn nhịp. “Nghịch đạo… là sao?” cậu thầm nghĩ. Một phần sợ hãi, một phần hưng phấn trỗi dậy trong lòng. Đây là cơ hội để thay đổi vận mệnh, để không còn bị coi thường.

Bước đầu tu luyện nghịch đạo

Từ hôm đó, Lâm Vô Cực bắt đầu luyện tập bí mật. Khác với mọi đệ tử trong sơn môn, các động tác, pháp quyết, và cách điều khiển linh lực đều lạ thường, không tuân theo bất kỳ quy luật tu tiên nào.

Ngày đầu, cậu cố gắng tập trung linh khí quanh cơ thể. Ban đầu, cảm giác như từng sợi xương bị kéo căng, đau nhói khắp người. Mồ hôi nhễ nhại, tim đập như muốn vỡ tung, nhưng cậu không dừng lại. Linh hồn cổ đại dẫn dắt từng bước, từng nhịp điều khiển linh khí. Chỉ vài giờ, cơ thể dần thích nghi, linh lực bùng nổ theo từng kinh mạch, mạnh mẽ và nhịp nhàng, khác hẳn bất cứ gì cậu từng biết.

Một buổi sáng, khi luyện tập gần bậc thang, Triệu Hạo lại xuất hiện. “Vô Cực, ngươi đang làm trò gì đó à? Nhìn… linh khí của ngươi… kì quái quá!”

Lâm Vô Cực chỉ mỉm cười, mắt ánh lên một tia lạnh lùng. Cậu vận linh khí theo cách mới, tạo ra luồng khí mạnh mẽ bao quanh cơ thể. Triệu Hạo bị hất lùi vài bước, mặt tái mét, không ngờ cậu ta – đệ tử bị coi thường – lại sở hữu sức mạnh như vậy.

Các đệ tử xung quanh trố mắt kinh ngạc. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lâm Vô Cực biết đây chỉ là bước đầu, nhưng trong lòng cậu, lửa nghịch đạo đã cháy rực.

Xung đột nội tâm

Đêm xuống, cậu ngồi trên đỉnh núi phía sau sơn môn, nhìn xuống ánh đèn lấp lánh của các sư huynh. Gió lạnh thổi qua, mây che trăng, tạo thành một bức màn huyền bí. Lâm Vô Cực thở dài, đôi mắt lộ vẻ quyết tâm:

“Ngươi đã chỉ đường cho ta, linh hồn cổ đại. Ta sẽ không còn là kẻ yếu hèn. Ta sẽ phá bỏ mọi giới hạn, bước theo con đường mà chưa ai dám đi… con đường nghịch đạo. Một ngày nào đó, cả thiên hạ sẽ phải nhìn ta bằng ánh mắt khác.”

Linh hồn cổ đại phát ra luồng khí mờ ảo, như đồng ý với quyết tâm của cậu. Núi non trùng điệp, mây trắng bồng bềnh, như cũng cảm nhận được sự thay đổi. Một kẻ mới đang bắt đầu bước vào hành trình bá đạo, phi thường, nghịch đạo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×