thái hư nghịch thiên

Chương 2: Bí mật cổ xưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng sau dãy núi trùng điệp, sương vẫn giăng dày trên các thung lũng, tạo nên một khung cảnh mờ ảo như thiên đường cổ xưa, Lâm Vô Cực đã sẵn sàng cho chuyến phiêu lưu đầu tiên. Sau hôm qua, trái tim cậu bừng cháy quyết tâm. Cậu biết rằng, con đường nghịch đạo mà linh hồn cổ đại chỉ dạy sẽ không dễ dàng, nhưng cũng chính là cơ hội duy nhất để thoát khỏi kiếp đệ tử bình thường bị khinh bỉ.

Bước chân cậu lặng lẽ tiến vào một con đường ít người lui tới phía sau sơn môn. Cây cối um tùm, rễ cây cổ thụ vươn ra ngoằn ngoèo, đá rêu xanh phủ kín mặt đất, tạo thành một mê cung tự nhiên. Gió thổi, tiếng lá xào xạc hòa cùng tiếng chim kêu xa xăm, khiến nơi này vừa thanh tĩnh vừa đầy nguy hiểm.

Sau gần một giờ đi bộ, cậu đến một hẻm núi hẹp, nơi hai vách đá dựng đứng, chỉ để hở một khe nhỏ vừa đủ một người đi lọt. Một luồng linh khí yếu ớt tỏa ra từ khe đá, khiến lông cậu dựng đứng. Đây chính là dấu hiệu cổ xưa mà linh hồn từng nhắc tới.

“Đây chính là sơn cốc bí ẩn…” cậu thầm nhủ. Tim cậu đập dồn dập, vừa hồi hộp vừa háo hức. Cánh tay gầy gò đặt lên khe đá, một cảm giác ấm áp chạy khắp cơ thể. Khi cậu đẩy nhẹ, khe đá từ từ mở ra, một cánh cửa tự nhiên hiện ra, bên trong tối om nhưng tỏa ra luồng linh khí mạnh mẽ, khiến cậu phải nheo mắt để nhìn.

Bước vào sơn cốc

Bước vào sơn cốc, Lâm Vô Cực cảm nhận ngay sự khác thường. Không gian nơi đây rộng lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài, trần cốc cao chót vót, ánh sáng xuyên qua các khe hở trên đá tạo thành những tia sáng lung linh, vẽ lên nền đất những hoa văn kỳ ảo. Hơi thở của cậu hoà cùng mùi đất ẩm và linh khí đặc biệt, khiến cậu cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Linh hồn cổ đại vang lên trong tâm trí:

“Ngươi đã bước vào nơi này, Vô Cực. Mỗi bước đi trong sơn cốc đều là thử thách. Nếu muốn tiến xa, phải dùng trí tuệ và sức mạnh, không chỉ vận linh khí bạo lực mà còn phải hiểu quy luật ẩn sâu trong linh khí.”

Cậu gật đầu, hít sâu một hơi, nhắm mắt, tập trung toàn bộ linh lực trong người. Một luồng linh khí từ lòng bàn tay lan tỏa khắp cơ thể, đồng thời nhắm vào những vệt sáng trong cốc, cố gắng cảm nhận dòng năng lượng ẩn chứa. Lần đầu tiên, Lâm Vô Cực cảm nhận được sự liên kết giữa linh khí và môi trường xung quanh, như thể toàn bộ sơn cốc đang “thở”, đáp lại nhịp đập của tim cậu.

Thử thách đầu tiên

Chưa đầy nửa giờ, tiếng gió trong cốc bỗng biến đổi, gió trở nên rít lên dữ dội. Một tảng đá lớn phía trước rung lên, rồi bất ngờ tách ra, từ khe đá xuất hiện một bóng mờ thấp thoáng, hình thù kỳ dị. Đó là yêu quái sơn cốc, tồn tại ngàn năm để canh giữ linh khí và bảo vật cổ.

Lâm Vô Cực không hề sợ hãi. Cậu hít sâu, vận linh khí quanh cơ thể. Lực khí hình thành xung quanh hai tay, tạo thành một màng sáng mờ. Linh hồn cổ đại nhắc nhở:

“Đừng dùng sức mạnh một cách bạo lực. Hiểu quy luật của nó, lợi dụng nghịch đạo, ngươi sẽ vượt qua.”

Cậu hít sâu, quan sát chuyển động của yêu quái. Khi nó lao tới, cậu không né tránh mà vận dụng linh khí theo hướng nghịch đạo: đẩy luồng khí ra theo chiều ngược lại với động tác của yêu quái, tạo ra một lực phản kích khiến yêu quái bị đẩy lùi vài bước.

Mặt đất rung lên dữ dội, các tảng đá nhỏ văng tứ tung, nhưng cậu vẫn đứng vững. Thân thể mảnh khảnh của cậu bộc phát sức mạnh mà ngay cả chính cậu cũng chưa từng biết, nhờ linh hồn cổ đại dẫn dắt.

Yêu quái không ngờ bị phản kháng, mắt đỏ rực, rống lên một tiếng như sấm, lao vào lần thứ hai. Cậu thở ra, linh khí xung quanh biến đổi, tạo thành một luồng ánh sáng xanh lấp lánh, đánh bật yêu quái ra xa. Mỗi lần tấn công, cậu đều quan sát chuyển động, học cách điều khiển linh khí theo cách mới, dần hiểu ra nghịch đạo không chỉ là phá luật, mà còn là dự đoán, sử dụng dòng năng lượng ngược chiều để chiếm ưu thế.

Khám phá bảo vật

Sau khi yêu quái bị đẩy lùi vào bóng tối, cậu tiến sâu vào sơn cốc. Trên nền đất, một viên linh thạch cổ phát ra ánh sáng nhạt. Khi chạm vào, cậu cảm nhận một dòng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa, nhảy múa trong kinh mạch.

“Đây… đây là linh thạch huyền bí!” Lâm Vô Cực thầm nhủ. Linh hồn cổ đại vang lên:

“Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Đây là phần thưởng, nhưng cũng là trách nhiệm. Sử dụng nó khôn ngoan, nếu không sẽ tự hủy hoại bản thân.”

Cậu thận trọng đặt linh thạch vào túi áo, cảm nhận luồng năng lượng hòa vào cơ thể, giúp tu luyện thuận lợi hơn. Đây là bước đầu tiên để nâng cao cảnh giới tu luyện nghịch đạo, nhưng cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm sẽ tăng dần.

Mối nguy bên ngoài

Khi cậu chuẩn bị quay ra, từ khe hở sơn cốc, tiếng bước chân vang lên. Một nhóm đệ tử khác của tông môn lớn gần đó xuất hiện, rõ ràng họ đã theo dõi linh khí phát ra từ sơn cốc. Ánh mắt họ đầy nghi ngờ, một số còn cười khẩy:

“Người này… sao linh khí lại mạnh mẽ như vậy? Phải chăng đây là tông môn hắc đạo hay là trò trêu ghẹo của sơn môn?”

Lâm Vô Cực không tỏ ra sợ hãi, thay vào đó, cậu bước lùi vào bóng tối của sơn cốc, nhắm mắt, để linh hồn cổ đại dẫn dắt. Linh hồn cổ đại nhẹ nhàng nói:

“Không ai cản được ngươi, nếu ngươi hiểu cách sử dụng linh khí. Hãy để họ tự khám phá, còn ngươi tập trung vào việc tiến lên.”

Trong lòng cậu, một quyết tâm mới trỗi dậy. Cậu không chỉ muốn mạnh mẽ để thoát khỏi khinh miệt trong sơn môn, mà còn muốn khám phá toàn bộ bí mật cổ xưa, nơi linh khí, yêu quái, và bí tịch thất truyền tồn tại.

Ý chí nghịch đạo

Ra khỏi sơn cốc, Lâm Vô Cực đứng trên vách đá nhìn xuống thung lũng. Ánh nắng chiếu qua mây, rọi lên mặt cậu những tia sáng nhấp nhô. Trong lòng, cậu thầm nhủ:

“Con đường nghịch đạo không dễ dàng, nhưng ta sẽ bước tiếp. Mỗi thử thách, mỗi yêu quái, mỗi linh khí cổ đều là bước nâng cao sức mạnh. Ta sẽ không còn là kẻ bị xem thường. Ta sẽ trở thành bá chủ, và một ngày, cả thiên hạ sẽ phải nhìn ta bằng ánh mắt khác.”

Linh hồn cổ đại phát ra luồng khí mờ, như đồng tình với quyết tâm của cậu. Núi non, mây trắng, sơn cốc cổ xưa… tất cả đều chứng kiến sự khởi đầu của một kẻ bắt đầu bước trên con đường nghịch đạo, phi thường và nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×