Buổi sớm tại Hàn Sơn sơn môn, ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán cây cổ thụ, rọi xuống nền đất ẩm mát. Lâm Vô Cực đứng trên một phiến đá nhô cao, mắt nhắm nghiền, hít thở sâu, cảm nhận từng luồng linh khí đang chuyển động quanh cơ thể. Linh hồn cổ đại vẫn tồn tại trong tâm trí cậu, như một thầy dạy vô hình, dẫn dắt từng bước tu luyện.
“Ngươi đã bước vào con đường nghịch đạo, Vô Cực. Nhưng chỉ đi theo bản năng thì sẽ sớm bị giới hạn. Ta sẽ dạy ngươi cách phối hợp linh khí với nhịp độ tự nhiên, để sức mạnh không chỉ mạnh mà còn tinh tế,” giọng linh hồn vang lên, trầm trầm, già nua nhưng đầy quyền uy.
Lâm Vô Cực hít sâu một hơi, toàn bộ cơ thể căng ra, linh khí xanh lơ chảy qua từng kinh mạch. Đây là lần đầu cậu thực sự tu luyện theo sự hướng dẫn trực tiếp của linh hồn cổ đại, khác hẳn những động tác tu luyện lén lút trước đây. Mỗi nhịp thở đều đồng bộ với linh khí, từng sợi năng lượng lan tỏa đến tận đầu ngón tay, chân và khắp cơ thể, như thể cậu không còn là một con người bình thường nữa.
Pháp quyết đầu tiên
“Đầu tiên, ta sẽ dạy ngươi Pháp quyết Lôi Nguyệt, một chiêu cơ bản nhưng vô cùng quan trọng. Khi phối hợp đúng, linh khí sẽ xoay quanh cơ thể như trăng tròn trên trời, đồng thời hấp thụ năng lượng xung quanh để tăng sức mạnh nội tại.” Linh hồn cổ đại giải thích.
Lâm Vô Cực mở mắt, đôi tay vẽ những đường tròn trong không khí. Luồng linh khí xanh lơ quanh tay cậu bắt đầu xoay tròn, như thể đang tuân theo nhịp trăng. Ban đầu, cậu không thể kiểm soát hoàn toàn, khí lực bị dồn quá mạnh, khiến cơ thể run rẩy, mặt mày tái mét. Nhưng linh hồn cổ đại nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cân bằng, Vô Cực… không cưỡng ép, hãy để linh khí nghe lời ngươi, nhưng cũng phải tôn trọng quy luật của nó.”
Giây phút đó, cậu thở ra, điều chỉnh nhịp tim, nhắm mắt tập trung hoàn toàn. Từng luồng khí chảy qua kinh mạch, dần dần vận hành nhịp nhàng, cơ thể cậu ổn định, và Pháp quyết Lôi Nguyệt lần đầu thành hình. Một luồng sáng xanh nhạt xung quanh người, khiến không gian như rung lên nhẹ nhàng.
Các đệ tử sơn môn nếu chứng kiến sẽ kinh ngạc, bởi họ chưa từng thấy bất cứ linh khí nào mạnh mẽ và tinh tế như vậy từ một đệ tử bình thường như Lâm Vô Cực.
Tiến bộ và mồ hôi đẫm áo
Cậu luyện đi luyện lại Pháp quyết Lôi Nguyệt suốt nhiều giờ liền. Mồ hôi nhễ nhại, từng cơ bắp căng ra, nhưng trái tim cậu lại bừng cháy. Mỗi lần luồng linh khí ổn định hơn, cậu cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng như được giải phóng, năng lượng tràn đầy, nhưng vẫn có cảm giác… chưa đủ.
“Ngươi còn thiếu linh lực nội tâm, và khả năng kết hợp với môi trường xung quanh,” linh hồn cổ đại nhắc nhở. “Hãy tập trung vào âm thanh, ánh sáng, thậm chí cả mùi vị của núi non. Mọi thứ đều là linh khí, đều có thể trở thành đồng minh của ngươi.”
Cậu hít sâu, lắng nghe tiếng gió rít qua khe đá, cảm nhận hương đất ẩm, và linh khí trong cơ thể dường như nhảy múa theo từng nhịp điệu đó. Không chỉ luyện tay, luyện chân, mà cả tâm trí cậu cũng trở nên tĩnh lặng và nhạy bén hơn bao giờ hết.
Gặp đồng hành đầu tiên
Khi mặt trời lên cao, cậu dừng lại để nghỉ ngơi bên suối nhỏ. Tiếng nước róc rách, ánh sáng chiếu lên mặt nước lấp lánh, tạo ra những hình thù kỳ lạ. Bỗng nhiên, một luồng linh khí nhỏ xuất hiện bên bờ suối, lấp ló. Lâm Vô Cực nhíu mày, tiến lại gần, và nhìn thấy một sinh vật nhỏ kỳ lạ, có ánh sáng xanh trong mắt, cơ thể nhỏ nhắn nhưng tỏa ra sức mạnh tiềm ẩn.
“Đó là… linh thú cổ đại,” linh hồn cổ đại giải thích trong tâm trí cậu. “Nó sẽ trở thành đồng hành, nhưng trước hết, ngươi phải chứng minh bản thân xứng đáng.”
Linh thú lao tới, thử thách khả năng quan sát và phản xạ của Lâm Vô Cực. Cậu vận linh khí nghịch đạo, di chuyển uyển chuyển, né tránh và đồng thời tạo ra những luồng khí nhỏ để kiểm soát chuyển động của linh thú. Sau vài phút, linh thú dừng lại, ánh mắt nhìn cậu với sự tôn trọng. Đây là đồng hành đầu tiên, một mảnh ghép quan trọng trong con đường tu luyện nghịch đạo.
Xung đột nội tâm
Buổi chiều, khi Lâm Vô Cực ngồi trên phiến đá cao nhìn xuống thung lũng, nội tâm cậu vừa hào hứng vừa lo lắng. Con đường nghịch đạo không hề đơn giản. Mỗi bước tiến bộ đều đi kèm nguy hiểm, mỗi linh khí mà cậu sử dụng đều có thể phản tác dụng nếu thiếu tỉnh táo.
“Ta phải trở nên mạnh mẽ… không chỉ để chứng minh bản thân, mà còn để bảo vệ đồng hành, bảo vệ bí mật linh khí này,” cậu tự nhủ. Cảm giác trách nhiệm và sức mạnh đan xen khiến cậu càng quyết tâm hơn.
Linh hồn cổ đại phát ra luồng khí nhẹ, như muốn trấn an. “Ý chí của ngươi là cốt lõi. Sức mạnh chỉ là công cụ, nhưng ý chí sẽ dẫn ngươi vượt qua mọi giới hạn.”
Cậu nhắm mắt, hít sâu, toàn bộ cơ thể hòa nhập cùng linh khí xung quanh, và lần đầu cảm nhận sức mạnh thật sự của nghịch đạo: không phải chỉ phá luật, mà còn là thấu hiểu, kết hợp, và khai phá tiềm năng vô hạn.
Kết thúc buổi luyện tập
Mặt trời dần lặn, ánh sáng cuối ngày rọi lên mái sơn môn, tạo thành một bức tranh vàng rực rỡ. Lâm Vô Cực thở ra, cơ thể mệt nhọc nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn. Hôm nay, cậu không chỉ học được Pháp quyết Lôi Nguyệt, mà còn làm quen với linh thú đồng hành, trải nghiệm nghịch đạo thực thụ và cảm nhận được nhịp điệu của linh khí xung quanh.
Cậu đứng trên phiến đá, nhìn xuống thung lũng, mắt ánh lên tia sáng quyết tâm:
“Con đường nghịch đạo chỉ mới bắt đầu. Ngày mai, ta sẽ luyện tập nhiều hơn, khám phá những bí mật chưa ai dám chạm tới. Ta sẽ trở thành kẻ không ai có thể xem thường, và một ngày, cả thiên hạ sẽ phải nhắc đến tên Lâm Vô Cực.”
Linh hồn cổ đại mỉm cười trong tâm trí cậu. Núi non trùng điệp, ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn, và dòng suối róc rách… tất cả chứng kiến bước đầu tiên của một kẻ nghịch đạo, bắt đầu hành trình phi thường, nguy hiểm, và đầy thử thách.