Sự Mệt Mỏi Của Sự Kiềm Chế
Sau lần chạm tay đầy căng thẳng trong phòng An (Chương 9), Thi đã tăng cường sự phòng thủ của mình. Cô biết sự kiềm chế của An đang dần tan vỡ, và cô cũng cảm nhận được nguy cơ bị cuốn vào sự hấp dẫn cấm kỵ này. Thi càng trở nên lạnh lùng và xa cách hơn, cố gắng tạo ra một bức tường băng giữa hai người.
An hiểu ý định của Thi, nhưng sự lạnh lùng của cô chỉ làm anh thêm khó chịu và khao khát phá vỡ bức tường đó. Anh đã thử thách Thi, và giờ đây, anh muốn sự thừa nhận từ cô.
Sự căng thẳng tích tụ trong căn nhà như một cơn bão sắp đổ xuống.
Cơn Bão Đột Ngột
Một đêm, khi cả gia đình đã đi ngủ, một trận mưa bão lớn đột ngột ập đến thành phố. Gió gào thét bên ngoài, sấm chớp liên hồi.
An đang đọc sách trong phòng thì một tiếng nổ lớn vang lên. Mọi thứ chìm vào bóng tối. Mất điện.
An nhanh chóng tìm đèn pin. Anh cảm thấy sự kích thích đến từ sự hỗn loạn này. Bóng tối là đồng minh của sự cấm kỵ.
An nghe thấy tiếng động nhỏ từ phòng Thi. Anh biết cô không sợ bóng tối, nhưng âm thanh của cô lại chứa đựng sự bất an nhỏ bé.
An bước ra hành lang, ánh đèn pin yếu ớt chỉ đủ soi đường. Anh thấy Thi đang đứng ở cửa phòng, mặc áo choàng tắm mỏng, tóc buộc lỏng. Cô có vẻ lo lắng hơn bình thường.
"Thi," An gọi khẽ. "Chị có sao không?"
"Chị không sao, An," Thi đáp, giọng cô hơi run rẩy. "Chị chỉ lo sấm sét làm hỏng thiết bị điện. Chị đang định xuống bếp kiểm tra cầu dao."
Lời Thử Thách Của Sự Gần Gũi
"Không cần đâu, để em đi," An nói, anh bước đến gần Thi.
Đúng lúc đó, một tia sét lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt Thi trong tích tắc. An thấy sự sợ hãi thoáng qua trong mắt cô.
Thi bất ngờ đưa tay ra và nắm lấy cánh tay An theo phản xạ.
"An... chị nghe thấy tiếng động lớn ở đâu đó," Thi thì thầm, giọng cô sát gần tai anh. Hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ anh. Cơ thể cô gần như áp sát vào anh, và An cảm nhận được sự mềm mại của cô qua lớp áo choàng mỏng.
An nín thở. Đây là cơ hội không thể hoàn hảo hơn để phá vỡ bức tường băng.
"Đừng sợ, Thi," An nói, giọng anh trầm và chứa đựng sự chiếm hữu. Anh không gạt tay cô ra, mà đưa tay lên, đặt lên eo cô.
"Chúng ta đi kiểm tra cùng nhau," An nói, khẽ siết chặt eo cô qua lớp áo choàng.
Họ cùng nhau đi xuống cầu thang trong bóng tối. Thi vẫn níu chặt cánh tay An, cơ thể cô tự nguyện dựa vào anh. Sự sợ hãi đã làm mờ đi ranh giới lý trí.
Cái Chạm Cấm Kỵ Kéo Dài
Dưới lầu, họ phải đi qua phòng khách rộng lớn. Tiếng mưa đập vào cửa kính và tiếng sấm rền vang làm cho không gian trở nên riêng tư và nguy hiểm.
"Cầu dao ở kia," Thi chỉ vào một góc khuất, giọng cô vẫn còn run rẩy.
Khi An cúi xuống để kiểm tra, Thi đứng ngay sát sau lưng anh. An cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô tỏa ra.
"Em không nhìn rõ," An thì thầm. "Chị dùng tay chỉ cho em được không?"
Lời đề nghị này là một sự cám dỗ trắng trợn. Thi hiểu điều đó. Cô biết An không cần sự giúp đỡ. Nhưng bóng tối và sự sợ hãi đã làm lý trí cô yếu đi.
Thi đưa tay xuống, chạm vào bàn tay An trong bóng tối, ngón tay cô lướt nhẹ nhàng trên mu bàn tay anh. Cái chạm kéo dài, và An cảm nhận được sự mềm mại và lạnh lẽo của Thi.
"Ở đây," Thi thì thầm.
An đóng cầu dao lại. Ánh sáng điện đột ngột bật sáng, làm lộ rõ khuôn mặt họ đỏ ửng vì sự gần gũi cấm kỵ trong bóng tối.
An quay lại, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet.
Họ đã vượt qua lời thử thách của bóng tối. Sự sợ hãi đã tạo ra sự gần gũi cấm kỵ nhất, và giờ đây, cả hai đều biết, ngọn lửa đã cháy lớn hơn bao giờ hết.