thầm thương chị gái

Chương 9: Sự Giúp Đỡ Gần Gũi và Làn Da Lạnh Của Sự Cám Dỗ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mệt Mỏi Và Sự Bối Rối Sau Giấc Mơ

Sau giấc mơ tội lỗi (Chương 8), An cảm thấy tội lỗi và mệt mỏi tột độ. Anh cố gắng tránh Thi triệt để, nhưng chính sự né tránh này lại khiến Thi băn khoăn và lo lắng về sự thay đổi đột ngột của anh.

Thi, mặc dù đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng bản chất cô vẫn là người nhạy cảm và quan sát tinh tế. Cô nhận thấy An xanh xao và thường xuyên thức khuya học bài.

Một chiều, Thi thấy An đang vật lộn với chiếc máy tính xách tay của mình. An đang chuẩn bị cho một bài thuyết trình quan trọng, nhưng chiếc máy cứ liên tục gặp sự cố kỹ thuật.

"Em gặp rắc rối sao, An?" Thi hỏi, giọng cô dịu dàng hơn bình thường. Cô đứng dựa vào khung cửa, nhìn anh.

"Dạ, chị à," An đáp, giọng anh trầm và miễn cưỡng. "Máy em bị lỗi phần mềm, em không thể truy cập tài liệu được. Em cần nộp bài gấp."

Sự Gần Gũi Của Bàn Tay

Thi không nói gì. Cô bước vào phòng An. Sự xuất hiện của cô trong không gian riêng tư của anh khiến An căng thẳng hơn bao giờ hết. Anh nhớ lại giấc mơ tội lỗi đã diễn ra ngay trên chiếc giường này.

Thi tiến lại gần bàn, nghiêng người qua vai An để nhìn vào màn hình. Mùi hương tinh tế của cô xộc thẳng vào mũi An, và mái tóc mềm mại của cô sượt nhẹ qua má anh.

"Để chị xem nào," Thi nói khẽ. Cô có kiến thức về công nghệ hơn An nghĩ.

Thi đặt tay lên bàn phím, bàn tay cô lướt qua bàn tay An một cách vô tình nhưng lại cố ý kéo dài vài giây. An cảm thấy một luồng điện chạy dọc cánh tay mình. Anh nín thở, cố gắng tập trung vào chiếc máy tính thay vì sự gần gũi cấm kỵ này.

Thi bắt đầu làm việc. Cô chỉ đạo An bằng giọng nói nhẹ nhàng, đôi khi ngón tay cô chạm vào tay anh để chỉ vào một điểm trên màn hình. Mỗi cái chạm đều là một sự tra tấn ngọt ngào đối với An.

"Em phải làm thế này, và nhớ lưu lại trước khi tắt máy," Thi nói. Cô quay sang nhìn anh. Ánh mắt cô gần đến mức anh có thể nhìn thấy sự phản chiếu của mình trong đồng tử cô.

Làn Da Lạnh Của Sự Cám Dỗ

Sau khi khắc phục xong sự cố, Thi đứng thẳng dậy. Cô đưa tay lên xoa nhẹ thái dương, lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng cũng đầy duyên dáng.

"Xong rồi đấy," Thi nói, cười nhẹ. "Nhớ cẩn thận với máy móc."

"Cảm ơn chị, Thi," An đáp, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì vấn đề được giải quyết, nhưng cũng hụt hẫng vì sự gần gũi kết thúc.

Thi quay lưng lại, chuẩn bị rời đi. Bất ngờ, An đưa tay ra.

"Chờ đã!" An gọi. Anh nắm lấy cổ tay Thi. Hành động này vượt ngoài sự kiểm soát của anh.

Thi đứng hình. Cô quay lại nhìn An, ánh mắt cô bối rối và có chút hoảng sợ.

"Em... em chỉ muốn nói, cảm ơn chị nhiều lắm," An lắp bắp, nhưng tay anh lại siết nhẹ cổ tay cô. Anh cảm thấy làn da cô mát lạnh và mềm mại.

"Không có gì, An," Thi nói, cố gắng rút tay ra, nhưng An không buông.

An nhìn thẳng vào mắt Thi. "Chị đã vất vả vì em, Thi. Em xin lỗi vì... những suy nghĩ của em." Lời xin lỗi của anh không chỉ là lời cảm ơn, mà là một lời thú nhận về sự ám ảnh của mình.

Thi nhìn thấy sự giằng xé và khao khát trong mắt An. Cô không rút tay ra nữa. Cô nhẹ nhàng đặt tay kia lên tay An, một cử chỉ nhận lỗi và đồng cảm.

"Chị biết," Thi nói khẽ, hơi thở cô hòa quyện với hơi thở của anh. "Nhưng em phải giữ khoảng cách đó, An. Đó là cách duy nhất để chúng ta bảo vệ nhau."

An cảm thấy sự nóng bỏng của anh đối nghịch với sự mát lạnh và lạnh lùng của Thi. Sự cấm kỵ này, được Thi chấp nhận một cách cam chịu và thấu hiểu, càng trở nên nguy hiểm hơn.

Thi đã nhắc nhở về ranh giới, nhưng sự chấp nhận của cô đã mở ra một lối thoát. An biết, sự hấp dẫn này là có qua có lại, và sự cấm kỵ đang trở thành một trò chơi tinh tế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×