thầm thương chị gái

Chương 4: Lần Chạm Vô Tình Trong Hành Lang và Hơi Thở Cấm Kỵ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Thoát Ly Bất Thành

Sau khi bị mùi hương của Thi ám ảnh, An càng cố gắng né tránh cô hơn. Anh dành nhiều thời gian hơn ở thư viện và phòng gym, cố gắng làm cho cuộc sống của mình trở nên quá tải để không còn chỗ cho ý nghĩ cấm kỵ.

Tuy nhiên, sự cấm kỵ lại càng gia tăng theo sự xa cách. Càng không nhìn thấy Thi, An càng tưởng tượng ra cô.

Buổi tối, An trở về nhà sau buổi tập. Anh mệt mỏi, cơ thể ấm nóng và nhuốm mùi mồ hôi. Anh đi thẳng lên lầu, hy vọng Thi đã ở trong phòng.

Nhưng khi anh bước lên hành lang, ánh đèn vàng mờ ảo từ phòng Thi hắt ra. Cửa phòng cô mở hé.

An cứng người lại. Anh thấy Thi đang đứng bên trong, đối diện với chiếc gương lớn, mải mê vuốt ve một chiếc khăn lụa mỏng. Cô mặc một chiếc váy ngủ lụa màu kem, mỏng manh và ôm sát một cách tinh tế. Chiếc váy lấp lánh dưới ánh đèn, làm nổi bật những đường cong của cơ thể cô.

Va Chạm Bất Ngờ

An nín thở. Đây là hình ảnh riêng tư nhất mà anh từng nhìn thấy về Thi, và sự hấp dẫn này gần như đánh gục lý trí anh. Anh cảm thấy tội lỗi khi đứng đó, nhìn trộm.

An vội vàng quay lưng lại, cố gắng đi nhanh về phía phòng mình.

Đúng lúc đó, Thi bước ra khỏi phòng. Cô không để ý đến An, có lẽ là đi lấy một vật dụng nào đó ở cuối hành lang.

Họ va vào nhau.

Đó là một cú va chạm nhẹ, nhưng lại mạnh mẽ về mặt cảm xúc. Thi loạng choạng và ngã hẳn vào người An.

An theo phản xạ vòng tay ôm lấy cô để giữ thăng bằng.

Hơi Thở Cấm Kỵ

Khoảnh khắc đó kéo dài chỉ vài giây, nhưng đối với An, nó là sự vỡ òa của cảm giác dồn nén.

Cơ thể Thi mềm mại, mát lạnh của lụa và nóng bỏng của làn da, áp chặt vào lồng ngực nóng rực của An. Mùi hương tinh tế của Thi xộc thẳng vào mũi anh. Hơi thở gấp gáp của cô phả vào cổ anh.

An cảm thấy máu nóng dồn lên. Anh không muốn buông cô ra. Bản năng chiếm hữu cấm kỵ gào thét trong đầu anh.

"Em... em xin lỗi," Thi thì thầm, giọng cô khàn đặc và run rẩy. Cô vội vàng lùi lại, mặt cô đỏ bừng vì sự bối rối và một chút sợ hãi.

An cũng lùi lại, cơ thể anh căng cứng vì sự va chạm đó. Anh nhìn Thi. Sự bối rối trong mắt cô không chỉ là do sự cố, mà còn là sự rung động cấm kỵ mà cô cũng cảm nhận được.

"Không... không sao," An lắp bắp, giọng anh trầm và khàn hơn bao giờ hết.

Khoảnh Khắc Lẩn Tránh

Thi vội vàng cúi xuống, nhặt chiếc khăn lụa bị rơi. Khi cô đứng dậy, cô tránh ánh mắt An.

"Chị... chị vào phòng đây," Thi nói, gần như chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại.

An đứng một mình giữa hành lang, cảm giác bỏng rát vẫn còn vương vấn trên da thịt anh. Anh đưa tay lên, chạm vào nơi Thi đã dựa vào.

Sự va chạm vô tình này đã phá vỡ ranh giới thể xác đầu tiên, biến sự hấp dẫn tinh thần thành sự khao khát cụ thể. Anh không thể phủ nhận được nữa: sự cấm kỵ đã tiến thêm một bước vào cuộc đời họ.

An biết, sau cái chạm này, việc giả vờ Thi chỉ là "chị gái" sẽ trở nên bất khả thi hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×