Sự Mệt Mỏi Của Sự Giả Tạo
Sau cuộc đối đầu căng thẳng ở thư viện (Chương 6), Thi và An đều rơi vào một trạng thái câm lặng và lẩn tránh mới. Cả hai biết ranh giới đã bị vi phạm, và sự hấp dẫn cấm kỵ giữa họ đã được thừa nhận (dù không lời).
Thi duy trì vẻ ngoài lạnh lùng và khó gần, nhưng sự phòng thủ đó lại làm cô kiệt sức về mặt tinh thần. Cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết trong căn nhà xa lạ này, nơi mà ngay cả sự an ủi của người cha cũng trở nên gượng gạo dưới ánh mắt xét nét của mẹ kế.
An cũng vậy. Anh bị ám ảnh bởi cái chạm tay và lời nói thách thức của mình. Anh cảm thấy tội lỗi và khao khát cùng lúc, không thể tập trung vào bất cứ việc gì.
Một đêm, khoảng mười hai giờ khuya, An không ngủ được. Anh quyết định xuống bếp tìm chút gì đó ăn. Anh bật đèn bếp, và bất ngờ thấy Thi đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một cốc trà nóng. Cô mặc một chiếc áo len mỏng và quần dài ở nhà, đầu tóc hơi rối, để lộ sự mệt mỏi và yếu đuối hiếm thấy.
Khoảnh Khắc Lắng Nghe
Thi ngước nhìn An, ánh mắt cô không còn vẻ sắc lạnh mà chỉ là một sự cam chịu.
"Em xin lỗi," An nói khẽ. "Em không biết chị còn thức."
"Không sao," Thi đáp, giọng cô nhẹ nhàng hơn mọi khi. "Chị bị chứng mất ngủ từ lâu rồi. Áp lực công việc và... mọi thứ."
An hiểu. Anh biết "mọi thứ" bao gồm cả sự căng thẳng giữa họ. An đi đến tủ lạnh, lấy một hộp sữa. Anh quyết định không tạo ra khoảng cách nữa, mà chấp nhận sự gần gũi này.
An ngồi xuống đối diện Thi. Bầu không khí tĩnh lặng nhưng không còn ngột ngạt. An cảm thấy sự kết nối không lời giữa hai tâm hồn cô đơn bị lưu đày trong chính căn nhà của mình.
"Em thấy chị dạo này rất mệt mỏi," An bắt đầu, giọng anh trầm và chân thành. "Chị không cần phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt em."
Lời nói này chạm đến lòng tự trọng của Thi. Cô nhìn An, và lớp băng lạnh trên ánh mắt cô bắt đầu tan chảy.
"Mọi thứ ở đây quá khó khăn," Thi thú nhận, giọng cô nhẹ như hơi thở. "Chị cảm thấy mình là người thừa ở đây. Chị không thuộc về nơi này."
Sự Đồng Cảm Phá Vỡ Rào Cản
An hiểu cảm giác đó. Mặc dù là con ruột, anh cũng thường cảm thấy lạc lõng trong sự kỳ vọng và áp đặt của cha mẹ.
"Em hiểu mà," An đáp, siết chặt cốc sữa trong tay. "Đôi khi, sự cô đơn trong một ngôi nhà đông người còn đáng sợ hơn ở một mình."
Thi nhìn thẳng vào An. Lần này, ánh mắt cô không còn sự bối rối cấm kỵ, mà là sự đồng cảm sâu sắc. Cô đã tìm thấy một người bạn đồng hành trong sự cô đơn ngay tại nơi cô ghét bỏ.
"An," Thi nói khẽ. "Chị xin lỗi vì đã quá khắc nghiệt với em hôm trước. Chị chỉ... sợ mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát."
"Vượt khỏi tầm kiểm soát đã xảy ra rồi, Thi," An đáp, ánh mắt anh chứa đầy sự khao khát và sự chấp nhận. "Nhưng chúng ta không cần phải giả vờ nữa. Chúng ta có thể ít nhất là nói chuyện với nhau."
Thi không trả lời. Cô chỉ khẽ gật đầu, và nụ cười đầu tiên, rất mỏng manh nhưng thật lòng, xuất hiện trên môi cô. Nụ cười đó làm tan chảy mọi sự phòng vệ của An.
Khoảnh khắc đó, sự đồng cảm tinh thần đã phá vỡ rào cản của sự cấm kỵ. Họ không chỉ là chị em cùng cha khác mẹ; họ là hai linh hồn cô đơn tìm thấy nhau trong bóng tối. Sự kết nối này là nền móng nguy hiểm cho những điều sắp xảy ra.
Sự chia sẻ bí mật về nỗi cô đơn đã mở ra một con đường mới. Họ đã vượt qua sự sợ hãi để đến với sự đồng cảm, và sự đồng cảm này sẽ là chất xúc tác mạnh mẽ cho những hành động vượt ranh giới tiếp theo.