Thị trấn Ánh Trăng, nằm nép mình bên ngọn núi cũ kỹ, nổi tiếng với những truyền thuyết cổ xưa mà không ai dám nhắc đến vào ban đêm. Đêm nay, trăng non treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng mờ ảo len qua những tán cây già cỗi, tạo nên những bóng dài rùng rợn trên con đường lát đá cổ.
Linh, một cô gái trẻ khoảng 22 tuổi, bước vội trên con đường tối. Cô vừa kết thúc ca làm việc tại quán cà phê nhỏ của thị trấn, tay cầm chiếc áo khoác mỏng, lòng đầy mệt mỏi. Thị trấn này nhỏ đến mức mọi người đều biết mặt nhau, nhưng đêm nay Linh cảm thấy có gì đó lạ lùng trong không khí, một cảm giác bứt rứt khó chịu.
Khi Linh đi ngang qua con hẻm gần tòa nhà bỏ hoang cũ, cô bỗng nghe tiếng kim loại va chạm, như ai đó đang vật lộn. Cô dừng lại, ánh mắt căng lên. Trong đêm tối, cô thấy bóng người chập chờn, và rồi, một tiếng thét khẽ vang lên từ phía trong tòa nhà.
Trái tim Linh đập mạnh, nhưng bản năng tò mò lấn át nỗi sợ. Cô bước vào hẻm, áp sát tường để quan sát. Qua khe cửa nứt, Linh thấy một cảnh tượng khiến cô suýt thở hắt ra: một người đàn ông trung niên nằm trên sàn, mặt tái nhợt, xung quanh là những ký hiệu kỳ lạ được vẽ bằng máu.
“Chúa ơi… đây là… một vụ án mạng?” Linh thầm thì, cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cột sống.
Trước khi kịp suy nghĩ tiếp, tiếng bước chân nhanh vang lên từ cầu thang. Linh nép mình vào góc tường, quan sát. Một bóng người xuất hiện, dáng cao, khoác áo dài màu đen, di chuyển một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Người này cúi xuống quan sát nạn nhân, rồi cẩn thận ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ, ánh sáng từ đèn pin chiếu lên khuôn mặt khiến Linh giật mình – một chàng trai trẻ, khoảng 25 tuổi, đôi mắt trầm tĩnh nhưng sắc bén như đang nhìn thấu mọi bí mật.
Linh không kịp rút lui thì chàng trai bất ngờ quay lại, ánh mắt dừng ở vị trí cô đứng. “Ai đó?” giọng anh trầm và rõ ràng.
Linh lùi lại một bước, tim đập loạn nhịp: “Tôi… tôi chỉ đi ngang… tôi… tôi thấy tiếng thét…”
Chàng trai bước tới, giọng dịu dàng hơn nhưng vẫn đầy uy lực: “Đừng sợ. Tôi không hại cô. Tôi… đang điều tra vụ án này.”
Linh ngạc nhiên, tim còn đập nhanh: “Điều tra…? Nhưng… anh là ai?”
Anh nhíu mày, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Tôi là Huy. Tôi nghiên cứu về các ký hiệu cổ xưa và hiện tượng bí ẩn. Và cô… là nhân chứng duy nhất vừa chứng kiến một phần vụ án. Nếu muốn sống sót và hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cô nên hợp tác.”
Linh cảm giác cả cơ thể run rẩy, nhưng trực giác bảo cô tin anh. “Tôi… tôi sẽ giúp anh. Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”
Huy gật đầu, giọng trầm: “Tốt. Nhưng trước hết, cô phải hứa giữ im lặng. Bất cứ ai biết quá nhiều cũng có thể trở thành mục tiêu tiếp theo.”
Linh gật đầu, trái tim đập thình thịch. Huy cúi xuống quan sát hiện trường, rồi nhìn vào những ký hiệu máu trên sàn. Anh nhíu mày, đọc thầm một vài ký hiệu, rồi chậm rãi nói: “Những ký hiệu này… không phải do kẻ sát nhân bình thường tạo ra. Chúng là dấu tích cổ xưa, liên quan đến một âm mưu mà tôi đang theo dõi từ nhiều năm nay.”
Linh lặng người, cảm giác vừa sợ vừa tò mò: “Âm mưu…? Liên quan đến… điều gì?”
Huy quay sang nhìn cô, ánh mắt nghiêm trọng: “Cô sẽ biết sớm thôi. Nhưng ngay bây giờ, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi kẻ khác xuất hiện. Hãy theo tôi.”
Linh và Huy bước ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, len lỏi qua những con hẻm tối tăm. Huy dẫn cô tới một quán cà phê cũ, nơi ánh đèn vàng ấm áp nhưng không quá nổi bật. Anh ngồi xuống, mở cuốn sổ ghi chép ký hiệu, rồi nhìn Linh: “Cô có tò mò về những ký hiệu này không?”
Linh gật đầu, ánh mắt ánh lên quyết tâm: “Rất… rất tò mò. Tôi muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra, và tôi muốn giúp anh.”
Huy mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn trầm tư: “Tốt. Nhưng tôi phải cảnh báo cô… những gì chúng ta sắp đối mặt không giống bất cứ vụ án nào cô từng thấy. Có những thứ kinh dị, bí ẩn và cả nguy hiểm rình rập. Nếu cô không đủ dũng cảm, tốt hơn là nên dừng lại ngay bây giờ.”
Linh cắn môi, giọng chắc nịch: “Tôi đã sẵn sàng. Tôi không muốn chạy trốn nữa. Tôi muốn biết sự thật, dù nó có đáng sợ đến đâu.”
Huy gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng: “Được. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây. Buổi tối hôm nay chỉ là bước mở đầu. Có những manh mối sẽ dẫn chúng ta vào những bí mật sâu hơn, nơi mà ánh sáng của trăng non không thể chiếu tới, nơi bóng tối ẩn chứa nhiều sự thật ghê rợn.”
Linh cảm thấy trái tim mình vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh trăng non lấp ló sau những tán cây già, tạo thành những mảng sáng mờ ảo trên con phố. Cô nhận ra rằng từ lúc này, cuộc đời mình đã thay đổi. Một thế giới kỳ bí, rùng rợn và hấp dẫn đang mở ra trước mắt.
Huy mở cuốn sổ, chỉ vào những ký hiệu kỳ lạ: “Đây là bản đồ sơ bộ dẫn tới các địa điểm liên quan đến vụ án. Mỗi ký hiệu đều chứa manh mối, nhưng đồng thời cũng là bẫy. Cô cần học cách giải mã, học cách quan sát và suy luận.”
Linh nhìn kỹ từng ký hiệu, cảm giác trí não mình căng ra. Cô nhận ra những ký hiệu này không đơn giản, chúng liên kết với nhau theo một trật tự kỳ lạ, vừa giống các mật mã cổ xưa, vừa mang yếu tố tâm lý để thử thách người giải.
Huy quan sát cô, giọng trầm: “Tốt. Khả năng quan sát của cô sẽ giúp chúng ta vượt qua thử thách này. Nhưng nhớ… bất cứ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến hiểm nguy.”
Đêm ấy, Linh không ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ, ánh trăng non chiếu lên khuôn mặt, nhìn vào những ký hiệu trong cuốn sổ, lòng vừa sợ hãi vừa háo hức. Cô biết rằng từ đây, mọi thứ sẽ thay đổi: từ một cô gái bình thường, cô sẽ bước vào thế giới của bí ẩn, kinh dị và cả những mối tình chớm nở đầy thử thách.
Trước khi trời sáng, Linh quyết định: cô sẽ theo Huy, giải mã những bí ẩn, đối mặt với bóng tối và cả những nguy hiểm chưa biết. Bởi cô nhận ra rằng đôi khi, chỉ khi dám đối diện nỗi sợ, con người mới tìm thấy ánh sáng thực sự – và trong ánh sáng đó, có thể tìm thấy cả tình yêu, trí tuệ và sức mạnh vượt lên số phận.
Đêm trôi qua, thị trấn Ánh Trăng vẫn tĩnh lặng, nhưng với Linh và Huy, một hành trình đầy bí ẩn, trinh thám và tình cảm mới chính thức bắt đầu. Những ký hiệu, những vụ án, những bí mật cổ xưa đang chờ họ giải mã. Và từ ánh trăng non yếu ớt, hai người nhận ra rằng ánh sáng của trí tuệ và tình cảm chính là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất để đối mặt bóng tối.
Hết chương 1.