Sáng hôm sau, Linh thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Hình ảnh hiện trường vụ án tối qua và những ký hiệu kỳ lạ vẫn hiện rõ trong trí óc cô. Cô mặc chiếc áo khoác mỏng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng trăng non cuối cùng còn sót lại trong sương sớm. Tim cô đập mạnh, vừa lo sợ vừa háo hức với những gì sắp xảy ra.
Huy đã chờ cô tại quán cà phê nhỏ của thị trấn. Anh ngồi thẳng, ánh mắt trầm nhưng ánh sáng quyết tâm lóe lên trong đôi mắt. “Cô đã sẵn sàng chưa?” giọng anh trầm, chắc. Linh gật đầu, siết chặt cặp sách, cảm giác hồi hộp trộn lẫn tò mò. “Tôi muốn biết manh mối đầu tiên,” cô nói, “muốn hiểu vì sao những ký hiệu đó xuất hiện và ai đứng sau vụ án.”
Huy mở cuốn sổ ghi chú tối qua, chỉ vào các ký hiệu kỳ lạ. “Những ký hiệu này không chỉ là hình vẽ. Chúng là mật thư dẫn tới nơi ẩn náu của kẻ chủ mưu, đồng thời là bẫy. Nếu giải mã sai, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Linh nhìn kỹ các ký hiệu: những vòng tròn nối nhau bằng đường cong phức tạp, những ký tự giống chữ tượng hình cổ xưa. “Anh chắc chúng ta giải mã được không?” cô hỏi. Huy nhún vai, giọng trầm: “Chưa chắc, nhưng trực giác và khả năng quan sát của cô sẽ giúp. Chúng ta cần đến Nhà Cổ – nơi đầu tiên xuất hiện các ký hiệu.”
Nhà Cổ nằm ở cuối thị trấn, tường gạch phủ rêu, mái ngói sụp, cửa sổ vỡ. Người dân đồn rằng nơi này bị ma ám, ban đêm nghe tiếng thì thầm kỳ lạ. Khi Linh và Huy đến gần, không khí trở nên nặng nề, như thể tòa nhà thở ra những hơi thở cổ xưa. Huy bước vào trước, điềm tĩnh nhưng chắc chắn. Bên trong, ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu lên các bức tường phủ bụi, phản chiếu các hình dạng kỳ dị như hàng nghìn đôi mắt đang quan sát họ. Huy dừng lại trước một bức tường nứt, chỉ vào ký hiệu máu: “Đây là điểm xuất phát. Kẻ chủ mưu muốn chúng ta nhìn thấy nơi này. Nhưng hãy để ý, các ký hiệu sắp xếp theo ánh sáng trăng non. Nếu không đúng thời điểm, chúng ta sẽ bỏ lỡ manh mối.” Linh quan sát kỹ, thấy ánh sáng chiếu qua cửa sổ vỡ phản chiếu chính xác lên các ký hiệu, tạo thành sơ đồ phức tạp. “Như một bản đồ ẩn…” cô thầm thì, tim đập nhanh vì hưng phấn.
Huy dẫn cô xuống cầu thang mục nát dẫn tới hầm tối. Mùi ẩm mốc, lạnh lẽo lan tỏa. Linh siết tay Huy, tim rộn ràng khi từng tiếng cọt kẹt của gỗ vang lên. Trong hầm, các ký hiệu xuất hiện dày đặc, một số vẽ bằng bột đỏ, một số bằng than. Huy giải thích: “Những ký hiệu này không chỉ dẫn tới manh mối mà còn thử thách trí tuệ. Chúng kết hợp logic, lịch sử và tâm lý học.” Linh cúi xuống quan sát, thấy các ký hiệu ghép thành những câu hỏi ẩn ý: “Ai là người bạn tin tưởng? Ai là kẻ thù trong bóng tối? Liệu ánh sáng có đủ soi rõ sự thật?” Cô nhận ra đây là ám thị tâm lý, vừa thử trí tuệ vừa kiểm tra phản ứng cảm xúc.
Bỗng dưng, một tiếng rít kéo dài vang lên từ sâu trong hầm. Linh giật mình, ánh mắt dán vào bóng tối phía cuối hầm. Huy nhíu mày, giọng căng thẳng: “Cẩn thận, có thứ gì đó đang quan sát chúng ta.” Chưa kịp phản ứng, từ bóng tối một vật thể lao tới với tốc độ chóng mặt. Linh hốt hoảng nhảy sang bên, nhưng vẫn cảm nhận hơi lạnh khi vật thể vụt qua người. Huy kịp đỡ tay cô, đẩy cô về phía an toàn. “Chúng ta không chỉ giải mã ký hiệu,” Huy nói, giọng trầm, “kẻ chủ mưu đã bố trí bẫy. Bất cứ sai lầm nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng.” Linh gật đầu, ánh mắt sáng quyết tâm: “Tôi không sợ. Tôi muốn tiếp tục. Tôi muốn tìm ra sự thật.” Huy nhìn cô, nụ cười nhạt hiện lên trong ánh mắt trầm tư: “Tốt. Sự dũng cảm và trực giác của cô sẽ giúp chúng ta vượt qua thử thách này.”
Họ tiếp tục đi sâu vào hầm, ánh đèn pin chiếu sáng các ký hiệu phức tạp, dần hình thành sơ đồ dẫn tới căn phòng bí mật. Mỗi ký hiệu kết hợp với không gian: ánh sáng, âm thanh, vị trí vật thể đều là phần mật mã. Cuối cùng, họ đến trước cánh cửa sắt cũ, gỉ sét, khóa kín. Trên cửa là ký hiệu đặc biệt: một vòng tròn chồng tam giác, phía trên có dấu trăng non in mờ. Huy chậm rãi chạm vào ký hiệu: “Đây là thử thách cuối cùng của hầm tối. Giải mã đúng, cửa mở. Sai, chúng ta sẽ gặp bẫy.”
Linh đặt tay lên vòng tròn ký hiệu, ánh sáng trăng non chiếu vào, tạo các mảng sáng và bóng đan xen. Cô ghép hình tam giác theo thứ tự ánh sáng phản chiếu. Cánh cửa rung lên, phát ra tiếng cọt kẹt, từ từ mở ra, hé lộ căn phòng bí mật tối om. Bên trong, mùi thuốc nổ nhẹ, giấy tờ cũ, và một chiếc bàn chứa vật thể kỳ lạ: di vật cổ, bản đồ, và ký hiệu tiếp theo. Linh nhận ra đây là manh mối đầu tiên dẫn tới âm mưu lớn hơn, chuỗi sự kiện bí ẩn mà cô chưa từng tưởng tượng.
Huy quay sang cô, ánh mắt nghiêm: “Đêm nay chỉ là bước khởi đầu. Từ đây, chúng ta bước vào một thế giới kỳ bí, nơi mọi quyết định đều nguy hiểm. Và một phần bí mật sẽ liên quan trực tiếp đến chính chúng ta.” Linh cảm nhận tim mình đập nhanh, ánh mắt đầy quyết tâm: “Tôi đã sẵn sàng. Dù phải đối mặt bóng tối, tôi sẽ đi cùng anh đến cùng.” Huy mỉm cười, ánh mắt trầm: “Tốt. Nhưng nhớ, bất cứ ai biết quá nhiều đều có thể trở thành mục tiêu. Cẩn thận là chìa khóa sống còn.”
Đêm xuống, thị trấn Ánh Trăng tĩnh lặng, nhưng trong hầm tối của Nhà Cổ, hai người đứng trước những bí ẩn cổ xưa, các ký hiệu phức tạp và nguy hiểm trực tiếp rình rập. Cuộc hành trình trinh thám của Linh và Huy chính thức bắt đầu, nơi tình cảm, trí tuệ và dũng cảm sẽ bị thử thách từng bước, giữa kinh dị nhẹ, bí ẩn và những manh mối đầy thử thách. Ánh trăng non nhấp nháy qua khe cửa, soi sáng con đường họ phải đi, nhưng bóng tối vẫn rình rập xung quanh. Linh và Huy đứng đó, lặng im, nhận ra rằng từng bước đi đều quan trọng, từng manh mối đều chứa nguy hiểm, và chỉ trí tuệ cùng trực giác nhạy bén mới giúp họ sống sót và tiến gần sự thật.
Hết chương 2.