Thám tử Hercule Poirot

Chương 20: Chương 20


trước sau



Ngày nay chiến tranh và những vấn đề của nó đã lùi sâu vào dĩ vãng, tôi cho rằng mình có thể nói về vai trò của Poirot, bạn tôi, trong thời kỳ khủng hoảng ấy của nước nhà. Sự bí mật được giữ rất kín, báo chí không biết một chút tin tức nào. Nhưng bây giờ thì chẳng còn một lý do gì buộc phải im lặng nữa. Tôi thấy nước Anh còn một món nợ với bạn tôi, người đã đẩy lùi một tai họa ghê gớm bằng trí thông minh tuyệt vời của mình.Một buổi tối, sau bữa ăn, bạn tôi và tôi đang nói chuyện trong căn hộ của anh. Tôi không nhớ chính xác ngày, tháng, chỉ có thể nói lúc ấy là lúc hòa bình bằng thương lượng, đang được tuyên bố cho mọi kẻ thù của nước Anh. Sau khi đã bình phục, tôi làm việc trong một văn phòng tuyển quân. Tôi có thói quen tới nhà anh vào các buổi tối trao đổi những việc làm thú vị mà anh kể lại.Chúng tôi bắt đầu nói về những tin tức chấn động trong ngày, đó là tin về vụ ám sát hụt ngài David Mac Adam, Thủ tướng Anh quốc. Chắc chắn là bài đăng trên các báo đã được kiểm duyệt kỹ. Báo chí không nói rõ vì sao Ngài thoát nạn khi một đầu đạn đã sượt qua má.Tôi lấy làm xấu hổ vì cảnh sát của chúng ta đã vô ý để xảy ra vụ này, nhưng tôi hoàn toàn biết rõ những nhân viên bí mật Đức ở nước Anh sẵn sàng loại trừ Ngài Thủ tướng. Mac, người chiến đấu, đó là danh hiệu mà đảng đã đặt cho ông, người đã kiên trì đấu tranh cho hòa bình, mục tiêu quan trọng của mình.Hơn thế nữa, Thủ tướng Anh quốc là đại diện cho nước Anh làm cho ông ra khỏi vị trí lãnh đạo sẽ giáng xuống nước Anh một đòn ghê gớm.Poirot đang chăm chú làm sạch bộ quần áo màu xám bằng một miếng cao su xốp. Không ai ăn vận chau chuốt như Poirot. Anh ưa trật tự và sạch sẽ. Tôi ngửi thấy mùi dầu băngdin, chắc chắn là anh ít chú ý đến việc tôi đang nghĩ.- Tôi sẽ nói chuyện với anh sau đây một phút, anh bạn. Tôi sắp xong việc rồi đây. Không còn vết dầu mỡ nữa. Đấy!Anh vuốt nhẹ bộ quần áo. Tôi mỉm cười và châm một điếu thuốc.- Có chuyện gì thú vị không? – Tôi hỏi anh.- Tôi đang giúp một người đàn bà tìm lại chồng. Một việc làm khó khăn, đòi hỏi sự tế nhị vì nếu tìm ra ông ta thì chưa hẳn ông ấy đã thích thú. Cái đó đã thấy trước. Về phần tôi, tôi hoàn toàn hiểu rõ, ông ấy đã nói rõ ràng trước khi biến mất.Tôi cười.- Cuối cùng thì vết bẩn không còn nữa. Tôi theo sự điều khiển của anh.- Tôi hỏi là anh nghĩ gì về vụ mưu sát ông Mac Adam?- Chuyện trẻ con – Poirot nói ngay – Không thể làm hại ông ấy được. Có phải bây giờ người ta thường dùng súng săn không? Như thế thì dễ dàng hơn ngày xưa.- Nhưng đạn súng săn đã gần như trúng mục tiêu – Tôi nhắc lại.Poirot lắc đầu vẻ sốt ruột. Anh định trả lời thì cánh cửa hé mở để lộ cái đầu của bà chủ nhà. Bà ta báo tin rằng ở dưới nhà có hai người muốn gặp anh:- Họ không muốn xưng tên, thưa ông, nhưng họ nói đây là việc rất quan trọng.- Bà mời các ông ấy lên – Poirot nói tay cẩn thận gấp chiếc quần màu xám lại.Một vài phút sau hai ông khách được dẫn tới. Tôi nhìn ra hai nhân vật quan trọng: Huân tước Estair, Chủ tịch Hạ nghị viện và người cùng đi là ông Bernard Dodge, người giữ vai trò chủ chốt trong Bộ Chiến tranh, và theo tôi biết, đây là người bạn thân của Thủ tướng.- Ông Poirot? – Huân tước Estair hỏi.Bạn tôi cúi đầu. Con người vĩ đại ngập ngừng nhìn tôi.- Tôi đến vì một công việc bí mật.- Ngài có thể nói chuyện trước mặt đại úy Hastings. – Bạn tôi nói và ra hiệu cho tôi ở lại – Tuy không phải là một nhà thám tử thực thụ, nhưng tôi xin chịu trách nhiệm về anh ấy.Huân tước Estair còn đang phân vân nhưng ông Dodge can thiệp ngay:- Ồ! Thôi đừng nói về thủ tục nữa! Chắc chắn rằng toàn nước Anh sẽ nhanh chóng biết vụ này thôi. Nhanh lên, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.- Thưa các ngài, mời các ngài ngồi – Poirot nhũn nhặn nói – Ngài có thể ngồi vào chiếc ghế bành lớn kia, thưa Huân tước.Huân tước Estair giật mình:- Ông biết tôi ư?Poirot cười:- Đúng như thế. Tôi đọc báo và thấy ảnh ngài. Tại sao tôi lại không nhận ra ngài được?- Ông Poirot, chúng tôi tới để hỏi ý kiến ông về một vấn đề khẩn cấp và quan trọng sống còn. Nhưng tôi phải yêu cầu ông tuyệt đối giữ bí mật chuyện này.- Các ông có lời hứa của Hercule Poirot. Tôi không nói gì thêm nữa, bạn tôi nói với vẻ khoa trương.- Đây là chuyện về ngài Thủ tướng. Chúng tôi rất bối rối.- Tình hình rất căng thẳng – Ông Dodge nói thêm.- Vết thương có nghiêm trọng không? – Tôi hỏi.- Vết thương nào?- Vết đạn bắn vào Thủ tướng.- Ồ! Đó là chuyện cũ rồi – Ông Dodge nói với vẻ coi thường…- Như ông bạn tôi đã nói – Huân tước Estair tiếp lời – Đây không phải chuyện ấy. May mắn là đạn trượt. Tôi muốn nói đến việc khác nữa.- Việc khác ư?- Phải, không cùng tính chất như vậy. Ông Poirot, Thủ tướng đã mất tích.- Thế nào?- Ngài đã bị bắt cóc!- Không thể như thế được – Tôi ngạc nhiên kêu lên.Poirot trừng mắt nhìn tôi khiến tôi phải im lặng.- Việc không thể xảy ra đã xảy ra, thật là bất hạnh, nó lại đúng là như vậy – Huân tước nói tiếp.Poirot nhìn ông Dodge:- Thưa ông, ông vừa nói đây là vấn đề thời gian là như thế nào?Hai ông khách nhìn nhau, tiếp đó Huân tước Estair bắt đầu nói:- Ông Poirot, chắc hẳn ông đã nghe nói đến Hội nghị các nước Đồng minh?Bạn tôi gật đầu.- Vì những lý do hiển nhiên người ta không cho biết trước ngày, giờ và địa điểm cuộc họp. Không đăng trên báo, tất nhiên ngày họp được thông tin qua con đường ngoại giao. Hội nghị sẽ tiến hành chiều thứ năm, tức là ngày mai, ở Versailles. Bây giờ thì ông có thể thấy rõ tính chất nghiêm trọng của tình hình. Không giấu ông, sự có mặt của Thủ tướng trong hội nghị này là một sự cần thiết sống còn. Sự tuyên truyền cho hòa bình hiện đang nằm trong tay của những nhân viên mật vụ Đức ở nước Anh này đang hoạt động rất mạnh. Theo nhận định chung thì nội dung chính cuộc họp sẽ do thái độ của chính Thủ tướng quyết định. Sự vắng mặt của ông sẽ mang lại những hậu quả nghiêm trọng… Và không một ai có thể thay thế ông được. Ông là người duy nhất đại diện cho Anh quốc.Nét mặt của Poirot trở nên nghiêm trang.- Như vậy ngài cho rằng việc bắt cóc Thủ tướng là nhằm trước hết ngăn chặn việc có mặt của ông ấy trong hội nghị ư?- Tôi tuyệt đối tin là như vậy. Nên Thủ tướng đã lên đường sang nước Pháp.- Cuộc họp sẽ khai mạc vào lúc nào?- Chín giờ tối mai.Poirot lấy trong túi ra chiếc đồng hồ quả quít lớn.- Bây giờ là chín giờ kém mười lăm.- Còn hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa – Ông Dodge lo lắng nói.- Và một phần tư giờ nữa – Poirot nói thêm. Không nên quên mười lăm phút, chúng có thể có ích cho chúng ta… Bây giờ, nói về những chi tiết của vụ này: việc bắt cóc ấy diễn ra ở Anh hay ở Pháp?- Ở Pháp, Mac Adam đã qua đó sáng hôm nay. Ngài sẽ nghỉ tại nhà ông Tổng chỉ huy quân đội và đi Paris vào sáng mai. Ông đã qua biển Manche trên một chiếc tàu khu trục. Tới Boulogne ông sẽ đợi một sĩ quan tùy tùng của ông Tổng chỉ huy và chiếc xe hơi của chỉ huy sở.- Rồi sao nữa?- Sau đó, ông đã đến Boulogne nhưng không thấy tới Paris.- Thế nào?- Thưa ông Poirot, vì đây không phải là ôtô của chỉ huy sở và người sĩ quan tùy tùng là người giả danh. Chiếc xe tới đón ông được tìm thấy đang nằm trên con đường nhỏ, viên chỉ huy và người lái xe bị trói chặt và nhét giẻ vào miệng.- Còn chiếc xe giả?- Nó chạy mất.Poirot có một cử chỉ sốt ruột.- Thật là không thể tưởng tượng được! Chắc chắn là nó không thể trốn thoát.- Chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Chỉ cần tìm kiếm cẩn thận. Đây là trên đất bị quân đội chiếm đóng. Chúng tôi tin là chiếc xe ấy rồi cũng bị tìm ra. Cảnh sát Pháp, những người của chúng tôi ở Scotland Yard và những nhân viên quân sự được trang bị đến tận răng. Thật là không thể tưởng tượng nổi, như ông nói, đến nay người ta vẫn chưa tìm thấy gì cả.Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa, một sĩ quan trẻ tuổi bước vào tay cầm một chiếc phong bì nặng có gắn xi đưa cho Huân tước Estair.- Tôi sang Pháp ngay bây giờ, thưa ngài. Tôi mang cái này tới theo lệnh ngài.Ông Huân tước vội vàng xé phong bì và kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Người sĩ quan rút lui.- Đây là những tin tức mới! Người ta vừa giải mã bức điện. Người ta đã tìm thấy chiếc xe hơi thứ hai và Daniels, viên thư ký. Anh ta đã bị đánh thuốc mê, trói chặt, bị đánh đau trong một trang trại bỏ hoang gần vùng C… Anh ta không nhớ được gì cả. Anh ta chỉ mơ hồ biết được là anh bị bịt chặt miêng và mũi và anh đã cố gắng chống cự lại. Cảnh sát công nhận anh là người trung thành.- Đó là tất cả những gì người ta tìm thấy ư?- Vâng.- Không thấy xác của Thủ tướng ư? Như vậy thì còn hy vọng. Nhưng thật lạ lùng. Tại sao sáng hôm nay họ muốn giết ngài mà bây giờ thì họ để ngài sống?Dodge lắc đầu:- Có một điều chắc chắn là bằng mọi giá chúng ngăn cản Thủ tướng không tới dự hội nghị được.- Vì là vấn đề nhân loại, ngài sẽ dự cuộc họp đó. Chỉ cần là không quá chậm. Thưa các ông, xin các ông kể từ đầu câu chuyện. Tôi cũng muốn biết về những phát súng săn ấy.- Đêm hôm trước Thủ tướng cùng một trong những người thư ký của ngài là đại úy Daniels…- Người sẽ đi theo ngài sang Pháp ư?- Phải. Như tôi đã nói, hai người tới Windsor dự một hội nghị. Sáng sớm hôm nay họ trở về và trong chuyến đi ấy ngài đã bị ám sát hụt.- Xin đợi cho một chút. Đại úy Daniels là ai? Ngài có hồ sơ về anh ta không?Huân tước Estair cười:- Tôi nghĩ thế nào ông cũng hỏi câu đó. Chúng tôi không hiểu nhiều về anh ấy. Anh không sinh trưởng trong một gia đình danh tiếng. Anh phục vụ trong quân dội Anh, là một người thư ký xuất sắc. Tôi cho rằng anh biết bảy ngoại ngữ. Vì lý do đó nên Thủ tướng chọn anh để cùng đi sang Pháp.- Anh ta có bà con hiện ở nước Anh không?- Có hai bà cô, một bà là Everard sống ở Hampstead và một bà cũng tên là Daniels sống ở gần Ascot.- Ascot ư? Có phải Ascot cũng ở gần Windsor không?- Tôi không rõ. Nhưng điều này cũng chẳng có gì là quant rọng.- Như vậy các ông không nghi ngờ gì đại úy Daniels phải không?Một đám mây mờ cay đắng lướt qua cặp mắt Huân tước khi ông trả lời:- Không, thưa ông Poirot, trong thời này, tôi rất phân vân khi nói một người nào đó được đặt khỏi vòng nghi vấn.- Rất tốt. Thưa Huân tước, tôi hiểu là ngài Thủ tướng được cảnh sát bảo vệ một cách cẩn trọng, đúng không?Huân tước Estair cúi đầu.- Đúng! Ôtô của Thủ tướng chạy trước một ôtô khác chở những thám tử ăn vận thường phục chạy theo sau. Mac Adam không biết chuyện bảo vệ ấy. Cá nhân ông rất can đảm và thường phản đối những viêc như vậy. Nhưng tất nhiên không ai biết được việc cảnh sát đã làm. Và cuối cùng thì xe chở Thủ tướng được một người lái xe tên là O’Murphy cầm lái.- O’Murphy ư? Một người Ái Nhĩ Lan ư?- Phải. Anh ta đúng là người Ái Nhĩ Lan.- Ở vùng nào của Ái Nhĩ Lan?- County Clare, tôi cho là như vậy.- Nào! Xin ngài nói tiếp.- Ngài Thủ tướng đi Londres. Ngài ngồi trong xe che kín, người thư ký ngồi ở phía sau. Nhưng vì một lý do nào đó, chiếc xe bỏ đường quốc lộ.- Khi tới một khúc quành trên đường – Poirot ngắt lời.- Đúng, nhưng sao ông biết?- Ồ! Hiển nhiên là phải như thế! xin ngài nói tiếp.- Tôi nói, vì một lý do nào đó ôtô của Thủ tướng bỏ đường lớn. Cảnh sát không biết nên cứ tiếp tục cho xe chạy theo đường cũ. Chạy được một đoạn trên con đường vắng vẻ ôtô của Thủ tướng bị một đám người bịt mặt bắt dừng lại. Người lái xe…- Anh chàng O’Murphy can đảm – Poirot mơ màng lẩm bẩm.- Người lái xe nhấn phanh sau một thoáng sợ hãi. Thủ tướng thò đầu ra ngoài xe. Lập tực một viên đạn rít lên, rồi một viên nữa. Viên thứ nhất sượt qua má ngài, viên thứ hai may mắn chệch mục tiêu. Người lái xe thấy rõ sự nguy hiểm, cho xe phóng thẳng và làm tan rã những kẻ tấn công.- Chúng ta có thể nói Thủ tướng đã thoát nạn – Tôi run rẩy nói.- Ngài Mac Adam yêu cầu mọi người đừng quan tâm đến vết thương. Ngài tuyên bố đây chỉ là một vết xước nhẹ. Ngài chỉ dừng lại ở một trạm cấp cứu để băng vết thương và tất nhiên không để lộ danh tính của mình. Ngài đi thẳng tới ga Charing Cross, nơi có một chuyến tàu riêng chở ngài đi Douvres. Sau lời thuật lại vắn tắt của Daniels với cảnh sát đang lo ngại, ngài xuống một chiếc mẫu hạm ở Douvres để sang Pháp. Tại Boulogne, như ông đã biết, một chiếc ôtô mang cờ Anh và tất cả những huy hiệu chính thức đang đợi ngài.- Đó là tất cả những cái ông cần nói với tôi phải không?- Vâng.- Thưa Huân tước, ngài có quên một chi tiết nào không?- À! Phải có một chuyện lạ lùng.- Thế ư?- Sau khi đưa Thủ tướng tới Charing Cross thì chiếc xe hơi của ngài biến mất. Cảnh sát rất muốn thẩm vấn O’Murphy và mở một cuộc điều tra. Cuối cùng thì họ tìm thấy chiếc xe ở cổng một khách sạn đang nghi vấn ở Soho, nơi những nhân viên bí mật Đức thường gặp nhau.- Còn anh tài xế thì sao?- Còn đang tìm kiếm người lái xe. Cả anh ta cũng biến mất.- Như vậy – Poirot mơ màng nói – Có hai người mất tích: ngài Thủ tướng ở Pháp và người lái xe ở Londres.Anh đưa cái nhìn dò hỏi Huân tước Estair và ông này phác ra một cử chỉ bất lực.- Tất cả những gì tôi nói với ông, ông Poirot, là hôm qua nếu ai nói với tôi rằng O’Murphy là kẻ phản bội, tôi sẽ cười vào mặt họ.- Hôm nay thì sao?- Hôm nay, tôi chỉ biết suy nghĩ thôi.Poirot lắc đầu. Anh lại giở đồng hồ ra xem.- Thưa các ngài, tôi nghĩ rằng các ngài sẽ cho tôi toàn quyền trong quá trình điều tra vụ này chứ? Tôi cần đi đâu bằng phương tiện gì thì do tôi quyết định chứ?- Đúng như vậy. Một tiếng đồng hồ sẽ có một chuyến xe lửa riêng đi Douvres cùng một số nhân viên của Scotland Yard. Ông sẽ có một sĩ quan cảnh sát quân đội và một nhân viên khác phục vụ ông đi theo. Ông vừa ý chứ?- Đồng ý. Xin hỏi các ngài một câu trước khi các ngài ra về. Ai gợi ý các ngài tới đây tìm tôi? Tôi ở Londres một cách bí mật và xa lạ với mọi người.- Chúng tôi đến nhờ ông theo gợi ý cấp tốc và ý muốn của một nhân vật cấp rất cao của nước ông.- Thế nào, ông bạn cảnh sát trưởng cũ của tôi ư?Huân tước Estair lắc đầu.- Người cao hơn ông cảnh sát trưởng nhiều. Người mà lời nói của mình trở thành pháp luật của nước Bỉ. Người mà nước Anh đã liên kết bằng lời thề thiêng liêng nhất.Poirot giơ tay chào với kiểu sân khấu.- Thưa các ngài, như vậy, tôi xin cúi đầu nhận nhiệm vụ. Các ngài có thể tin tưởng ở tôi, Hercule Poirot, tôi phục vụ các ngài một cách trung thành. Chỉ cầu trời cho chúng ta còn thời gian… Nhưng phải nói là sự việc còn tối mò. Tôi chưa thấy gì cả.- Này, Poirot – Tôi sốt ruột hỏi anh khi cánh cửa khép lại sau lưng những vị khách đến thăm – Anh nghĩ thế nào về việc này?Bạn tôi bằng những cử chỉ nhanh nhẹn đang sửa soạn chiếc vali nhỏ từng theo anh đi khắp nơi. Anh lắc đầu:- Tôi còn suy nghĩ, ý kiến của tôi đang rất lộn xộn.- Tại sao người ta lại bắt cóc Thủ tướng trong khi chỉ cần một viên đạn vào đầu, như anh đã nói, cũng có kết quả như vậy?- Tôi giữ ý kiến của mình. Hình như đối với chúng việc bắt cóc là hay hơn cả.- Nhưng tại sao?- Vì muốn gây ra một sự kinh hoàng, đó là cách làm tốt nhất. Nếu Thủ tướng chết thì đó là một tai họa lớn, chúng phải đối mặt với tình thế. Còn như lúc này, mọi người đang bị tê liệt. Ngài có xuất hiện nữa hay không? Ngài đang sống hay đã chết? Mọi người không hiểu ra sao cả và đến khi biết rõ, người ta không biết phải đối phó ra sao. Và như tôi nói với anh, sự mơ hồ gây ra sự kinh hoàng, đó là cái mà người Đức đang tìm kiếm. Rồi những kẻ khủng bố giấu Thủ tướng đi, họ sẽ có lợi thế để ra điều kiện cho cả hai phe. Chính phủ Đức không phải là kẻ trả nợ sòng phẳng. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!