Đây là thời cơ để họ giấu giếm những khoản tiền lớn! Cuối cùng, nếu không bảo đảm mạng sống của Thủ tướng, chúng sẽ bị treo cổ. Ô! Rõ ràng việc bắt cóc này là nghề nghiệp của chúng.- Nhưng tại sao lúc đầu chúng lại muốn hạ sát ngài?Poirot phác ra một cử chỉ bồn chồn.- Đây đúng là điều tôi chưa hiểu rõ. Thật là vô lý, không thể giải thích nổi. Chúng bố trí chu đáo cho việc bắt cóc và bây giờ thì vụ này giống như một vở nhạc kịch điện ảnh. Không thể tưởng tượng dược là có một bọn người vũ trang chỉ ở cách Londres hai mươi kilometers!- Có thể đây là hai vụ khác nhau, không có quan hệ gì với nhau không? – Tôi gợi ý.- Sự trùng hợp là hiếm! Và còn một câu hỏi khác nữa: ai là kẻ phản trắc? Chắc chắn là có một tên trong vụ thứ nhất, trường hợp nào cũng vậy. Đó là Daniels hay O’Murphy? Chỉ là một trong hai người ấy. Hoặc tại sao chiếc xe hơi bị bỏ lại bên quốc lộ? Chúng ta không thể giả thiết là ngài Thủ tướng tham gia vào việc ám sát chính mình, phải không? Nhưng O’Murphy tự ý cho xe di vào con đường nhỏ hay anh ta làm việc này theo lệnh của Daniels?- Chắc chắn O’Murphy là kẻ phản bội.- Phải, vì nếu Daniels ra lệnh thì Thủ tướng phải nghe thấy và ngài sẽ hỏi lý do. Nhưng trong chuyện này có rất nhiều cái “tại sao” và chúng mâu thuẫn với nhau. Nếu O’Murphy là người thật thà thì tại sao anh ta lại bỏ đường cái lớn? Nếu anh ta là thủ phạm thì tại sao anh ta lại phóng nhanh xe sau phát đạn thứ hai để cứu Thủ tướng? Còn nữa, nếu anh ta là người thật thà thì tại sao khi rời Charing Cross anh ta tới địa điểm hẹn hò của các gián điệp Đức?- Tất cả những cái đó đều rối rắm – Tôi nó.- Chúng ta hãy xem xét sự việc một cách có phương pháp. Chúng ta có những dữ kiện gì để liệt họ vào loại người tốt hay xấu. Trước hết hãy xét O’Murphy. Xấu: Việc cho xe rời khỏi quốc lộ là đáng nghi ngờ; là người Ái Nhĩ Lan sống ở County Clare; biến mất một cách rất có ý nghĩa… Tốt: việc cho xe phóng nhanh để cứu Thủ tướng, là nhân viên của Scotland Yard, và nếu ta xét về nhiệm vụ được giao thì anh là một nhà thám tử đáng tin cậy. Bây giờ đến Daniels. Chúng ta chưa có dữ kiện nào kết luận anh này là xấu, trừ việc chúng ta không biết gì về gốc gác gia đình anh ta và việc anh biết nói nhiều thứ tiếng so với một người Anh (xin lỗi, anh bạn, sự hiểu biết ngoại ngữ của anh thật đáng thương). Bây giờ chúng ta lại biết anh ta đã bị trói gô, nhét giẻ vào miệng và bị đánh thuốc mê, nhưng không có gì có thể chứng minh là anh ta không có chuyện gì trong vụ này cả.- Anh ta có thể tự trói mình để tránh mọi sự nghi ngờ thì sao?- Cảnh sát Pháp không thể lầm lẫn trong một việc kiểu này được – Poirot lắc đầu – Hơn nữa, một khi mục đích đã đạt được và Thủ tướng được giữ tại một nơi an toàn, thì anh ta chẳng có lý do gì phải giấu mặt. Có thể là đồng bọn đã trói và đánh thuốc mê anh ta: nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ là chúng làm thế là nhằm mục đích gì. Anh ta không còn có ích cho chúng như trước nữa; cho tới lúc việc bắt cóc Thủ tướng được sáng tỏ, chắc chắn là anh ta bị canh giữ nghiêm ngặt.- Có thể là anh ta muốn cảnh sát chạy theo một mục tiêu sai lầm?- Vậy thì tại sao anh ta không làm cách khác? Anh ta chỉ cần nói là thấy một vị gì đó trong mũi và miệng, đó là tất cả những gì anh nhớ được, tôi không thấy đâu là cái đích giả, và cái đó có đầy đủ cái vẻ của sự thật rồi.- Này, tôi nhìn đồng hồ treo tường, tôi thấy chúng ta phải ra ga thôi. Có thể ở Pháp anh sẽ thấy thêm được nhiều dấu vết.- Có thể là như vậy, anh bạn, nhưng tôi thì tôi nghi ngờ cái đó. Tôi không thể tưởng tượng được là họ không tìm thấy Thủ tướng trong một vùng chật hẹp, khó khăn như vùng này. Nếu cảnh sát và quân đội của hai nước không tìm thấy ông thì liệu tôi có thể làm gì hơn nữa.Tới ga Charing Cross chúng tôi gặp ông Dodge đang đứng đợi.- Đây là thám tử Barnes ở Scotland Yard và tham mưu trưởng Norman. Họ sẽ dưới quyền chỉ huy của ông. Chúc ông gặp nhiều may mắn. Đây là một công việc khó khăn; nhưng tôi không mất hy vọng. Bây giờ xin phép ông, tôi phải đi.Và ông ra đi rất nhanh.*Chúng tôi nói chuyện với Norman. Đứng giữa nhóm người trên sân ga, tôi nhận ra một người nhỏ bé, đầu nhọn đang nói chuyện với người cao lớn tóc vàng. Đó là người bạn của Poirot, cảnh sát trưởng Japp, một trong số sĩ quan xuất sắc của Scotland Yard. Anh bước tới và vui vẻ chào chúng tôi.- Tôi nghe nói anh cũng tham gia vụ này. Một công việc thú vị đang diễn ra. Chúng đã lẩn trốn với con mồi của mình. Nhưng tôi không tin rằng chúng có thể ẩn nấp được lâu. Những nhân viên của chúng tôi sẽ đi ngang, dọc nước Pháp và những người Pháp cũng làm như vậy. Tôi không thể không nghĩ đây chỉ là vấn đề được tính bằng giờ mà thôi.- Phải, nếu Thủ tướng còn sống – Một thám tử sa sầm nét mặt nói.Japp lo lắng:- Chắc chắn là thế, nhưng hiện giờ thì tôi tin là ngài vẫn mạnh khỏe.Poirot gật đầu:- Đúng, đúng. Thủ tướng còn sống, nhưng liệu chúng ta có nhanh chóng tìm thấy ngài không? Cũng như anh, tôi thấy họ không thể giấu ngài lâu được.Xe lửa kéo còi và chúng tôi vào ngồi trong toa đặc biệt. Con tàu khẽ rùng mình, bằng một cú giật nhẹ rời khỏi ga.Thật là một chuyến đi kỳ lạ. Những nhân viên của Scotland Yard ngồi tụ lại thành từng nhóm. Họ giở bản đồ miền bắc nước Pháp tay chỉ theo những con đường, những địa giới làng xã. Mỗi người đều có lý thuyết riêng của mình. Poirot không nói gì ngồi yên, mắt nhìn thẳng. Dáng điệu của anh làm tôi nhớ đến kiểu ngồi của một đứa trẻ đang tìm cách giải một bài toán khó.Tôi nói chuyện gì với Norman và thấy những ý kiến của ông ta rất là cơ bản.Tới cảng Douvres, Poirot có những cửa chỉ khá ngộ nghĩnh. Con người bé nhỏ ấy bám chặt vào cánh tay tôi khi lên tàu. Gió giận dữ thổi mạnh.- Trời ơi! – Anh lẩm bẩm – Thật là kinh khủng.- Can đảm lên. Poirot – Tôi nói – Anh sẽ tìm thấy Thủ tướng, tôi tin chắc là như vậy.- A! Anh bạn, anh không biết nguyên nhân sự sợ hãi của tôi. Biển gầm gào làm tôi cảm động. Say sóng, anh nên nhớ cái đó. Một sự đau đớn ghê gớm.- A! – Tôi bối rối nói.Khi tàu bắt đầu chuyển động, Poirot rên rỉ nhắm mắt lại.- Ông Norman có một tấm bản đồ miền Bắc nước Pháp, anh có muốn nghiên cứu không?Poirot lắc đầu:- Không, không để tôi yên, anh bạn. Anh có biết không, muốn suy nghĩ thì óc và dạ dày phải cân bằng. Bác sĩ Laverguier có một phương pháp chống say sóng rất hay: anh từ từ hít vào rồi thở ra như thế này, đầu quay sang trái, sau đó quay sang phải theo nhịp đếm từ một đến sáu cho mỗi động tác như vậy.Tôi không chơi môn thể thao đó và lên boong tàu.Khi tàu cặp cảng Boulogne, tôi thấy Poirot tươi cười và mạnh khỏe. Anh nói thầm vào tai tôi rằng phương pháp Laverguier rất hữu hiệu.Japp đang chỉ tay theo những con đường trên bản đồ.- Vô ích! Ôtô đi từ Boulogne. Tới đây nó rẽ, theo tôi, tới đây thì họ chuyển Thủ tướng sang một xe khác, anh hiểu không?- Này, còn tôi – Một thám tử khác nói – Tôi sẽ lục soát các bến cảng. Tôi đánh cuộc với anh là họ đã đưa ông ấy lên một con tàu rồi.- Người ta đã nghĩ đến điều này. Đã có lệnh đóng cửa tất cả các bến cảng.Mặt trời bắt đầu mọc khi chúng tôi lên bộ. Norman nắm lấy cánh tay Poirot.- Trên bờ có một ôtô quân sự đang đợi ông, thưa ông.- Rất cám ơn, thưa ông; nhưng lúc này thì tôi không muốn rời Boulogne.- Thế nào?- Chúng ta vào một khách sạn trên bến cảng.Anh tới đó, yêu cầu một căn phòng riêng. Cả ba chúng tôi đi theo anh mà không hiểu ra sao cả. Anh nháy mắt nhìn chúng tôi.- Như thế này thì không phải là một thám tử giỏi phải không? Tôi nắm được ý nghĩ của các ông: thám tử là phải đầy nghị lực, xông xáo bên phải, bên trái, nằm sấp trên đường tìm trong cát bụi dấu vết của bánh xe hơi với một chiếc kính lúp. Anh ta phải nhặt từng mẩu đầu thuốc lá, từng mẩu diêm đã cháy, đúng không?Cặp mắt của anh tỏ vẻ thách đố chúng tôi.- Nhưng tôi, Hercule Poirot, tôi bảo các ông, tất cả những cái đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Lời giải bài toán nằm ở trong này này.Anh sờ tay lên trán.- Các ông biết không, đáng lẽ tôi không nên rời khỏi Londres. Chỉ cần tôi ngồi yên lặng trước bàn giấy của mình. Cái cần thiết là làm cho các tế bào màu xám của não hoạt động. Chúng làm việc một cách yên lặng và bí mật cho đến khi bất chợt tôi đòi một tấm bản đồ, chỉ tay vào một điểm trên đó và nói: “Thủ tưởng đang ở đây”. Và ngài ở đấy thật với phương pháp đúng và sự suy nghĩ hợp lý người ta có thể làm mọi việc! Việc tràn vào một cách cuồng nhiệt trên đất Pháp là một sai lầm: đó là trò ú tim ngờ nghệch. Nhưng lúc này, tuy rằng đã mất một ít thời gian, tôi sẽ làm việc với phương pháp đúng đắn. Xin các bạn yên lặng.Và trong năm tiếng đồng hồ liền, con người bé nhỏ ấy ngồi yên lặng, không cựa quậy. Cặp mắt anh lim dim như mắt mèo càng ngày càng xanh trong và lóng lánh. Người nhân viên của Scotland Yard có vẻ tức giận và ra vẻ cấp trên. Ông tham mưu trưởng không thể giữ được vẻ kiên nhẫn. Còn tôi tôi thấy thời gian thất vọng quá dài.Cuối cùng, mệt mỏi vì không làm gì, tôi đứng lên đi ra cửa sổ. Sự việc gần như là một chuyện lừa dối. Tôi thấy hổ thẹn cho bạn tôi. Nếu cảm thấy thất bại thì tôi muốn làm theo một cách ít kỳ cục hơn thế này. Từ cửa sổ tôi nhìn thấy con tàu đêm hôm trước đang đợi chúng tôi trên bến, nhả lên trời những cột khói xám. Đột nhiên, tiếng của Poirot làm tôi giật mình:- Các bạn, chúng ta trở về thôi.Tôi quay lại. Bạn tôi đã thay đổi hoàn toàn. Mắt anh sáng quắc, ngực căng phồng.- Tôi chỉ là một thằng ngốc, các bạn ạ! Nhưng bây giờ tôi đã thấy rõ rồi.Tham mưu trưởng vội vàng đi ra cửa.- Tôi đi gọi một chiếc xe.- Không cần, tôi không dùng đến nó. Vì trời đã nổi gió.- Ông muốn nói là ông sẽ đi bộ ư, thưa ông?- Không, ông bạn trẻ, tôi không phải là thánh Pierre. Tôi muốn vượt biển bằng tàu thủy.- Vượt biển ư?- Phải. Để làm việc theo phương pháp đúng, phải bắt đầu từ chỗ bắt đầu. Vì điểm bắt đầu của vụ này là ở Anh quốc. Do đó tại sao chúng ta phải quay về đấy.Chúng tôi xuống sân ga Charing Cross vào lúc ba giờ chiều. Poirot lảng tránh những lời chê trách của chúng tôi. Anh không ngừng nhắc lại đây mới chỉ mất ít thời gian, rằng phải bắt đầu từ chỗ bắt đầu, rằng chỉ cần phương pháp và sự hợp lý.Trên đường đi, anh ghé tai nói nhỏ với Norman và ông này đã gửi rất nhiều bức điện tín khi ghé qua Douvres.Nhờ vào giấy tờ của Norman, chúng tôi có thể đi khắp nơi trong thời gian ngắn. Tới Londres, một chiếc ôtô của cảnh sát đã đợi chúng tôi cùng với một số nhân viên đồng phục và thường phục. Một người trong số họ đưa cho Poirot một tờ giấy đánh máy. Tôi đưa mắt dò hỏi thì bạn tôi trả lời:- Đây là danh sách các trạm cấp cứu ở phần đất phía Tây của Londres. Tôi đã đánh điện hỏi Douvres.Chúng tôi đi qua những phố phường của Londres sau đó đi qua Bath Road. Hammersmith. Chiswick và Brentfort. Tôi bắt đầu hiểu ra là chúng tôi muốn đi tới đâu. Sau khi đi qua Windsor chúng tôi sang đường đi Ascot. Tim tôi đập rộn ràng. Ascot! Nơi một trong hai bà cô của Daniels sinh sống. Đó là kẻ chúng tôi cần tìm chứ không phải O’Murphy.Chúng tôi dừng lại trước cổng một biệt thự đẹp. Poirot nhảy ra khỏi xe và tới bấm chuông cổng. Tôi thấy anh chau mày trên khuôn mặt rạng rỡ ấy. Chắc hẳn anh không hài lòng điều gì. Người ta ra mở cổng, anh đi vào nhà. Một vài phút sau anh quay ra, lên ô-tô.Đã bốn giờ ba mươi phút chiều. Anh đi lùng thủ phạm thì liệu có lợi ích gì không? Ít nhất thì cũng phải biết rõ nơi bọn chúng giam giữ Thủ tướng là nơi nào ở bên Pháp chứ? Cuộc hành trình ở Londres của chúng tôi thường bị ngắt quãng. Khi chúng tôi bỏ đường quốc lộ, đi tới một căn nhà nhỏ, thì chúng tôi biết rõ ngay đây là một trạm cứu thương. Poirot chỉ dừng lại đây một vài phút, nhưng tôi thấy rõ sự thận trọng của anh ở mỗi nơi dừng chân. Anh nói nhỏ gì đó với Norman và ông này trả lời:- Đúng, rẽ trái, ông sẽ thấy, người ta đợi ông trên cầu.Chúng tôi đi lên một con đường dốc và trong ánh sáng nhập nhoạng tôi thấy một chiếc ôtô đậu ven đường. Hai người mặc thường phục đứng bên xe. Poirot xuống xe và nói chuyện với họ. Sau đó xe chúng tôi tiếp tục đi lên hướng Bắc, có chiếc ôtô nói trên đi theo. Chúng tôi đến một ngoại ô của Londres. Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà lớn, cách xa đường cái, giữa một cái sân rộng. Norman và tôi ở lại trên xe. Poirot và một nhà thám tử đi xuống bấm chuông. Một bà hầu phòng ăn vận sạch sẽ ra mở cửa. Người thám tử nói:- Tôi là sĩ quan cảnh sát, tôi được lệnh lục soát ngôi nhà này.Người hầu phòng khẽ kêu lên một tiếng và một người đàn bà cao lớn, đẹp, tuổi trung niên xuất hiện phía sau người phục vụ.- Đóng cửa lại. Edith, có thể đây là bọn kẻ cướp.Nhưng Poirot đã nhanh chóng lấy chân chặn cửa và thổi còi. Các thám tử chạy ùa vào trong nhà và đóng cửa lại.Norman và tôi phải ngồi tới năm phút để chửi rủa sự ăn không ngồi rồi của mình. Cuối cùng cửa bật mở và các thám tử hiện ra mang theo ba tù binh: một người đàn bà và hai đàn ông. Người đàn bà và một người đàn ông được đưa vào chiếc ôtô thứ hai. Người đàn ông còn lại được Poirot đưa lên xe của chúng tôi.- Tôi cần ngồi với những người kia, anh bạn. Nhưng các ông hãy canh giữ cẩn thận người này. Các ông không biết đây là ai ư? Đây. Cho phép tôi giới thiệu ông O’Murphy.O’Murphy! Tôi há hốc miệng nhìn người này. Xe chuyển bánh. Hắn không bị còng tay, nhưng tôi tin chắc là hắn không thể trốn thoát được. Hắn nhìn thẳng về phía trước như để tránh bị chóng mặt. Nếu hắn định chuồn thì đã có Norman và tôi chặn hắn lại.Tôi càng ngạc nhiên hơn khi thấy xe tiếp tục chạy lên phía Bắc. Chúng tôi không trở lại Londres ư? Tôi không hiểu gì cả. Dần dần tôi hiểu là chúng tôi đang đến gần phi trường Hendon. Tôi lập tức hiểu rõ ý định của Poirot. Anh muốn đáp máy bay sang Pháp.Đó là một việc làm can đảm nhưng không thực tế. Một bức điện tín sẽ nhanh chóng và kịp thời hon. Anh cần dành vinh quang giải thoát Thủ tướng cho những người khác chứ.Khi xe dừng lại, tham mưu trưởng Norman ra khỏi ôtô và một người mặc thường phục ngồi thế chỗ ông. Norman trao đổi một vài câu với Poirot rồi đi đâu không rõ.Tôi cũng rời ôtô và tới nắm lấy cánh tay Poirot.- Xin có lời khen, anh bạn! Chúng đã nói với anh nơi chúng giam Thủ tướng ư? Nhưng, hãy nghe tôi, hãy điện ngay sang Pháp. Nếu anh tự tới đó thì quá chậm đấy.Poirot ngạc nhiên nhìn tôi chừng một phút.- Thật là khốn khổ, anh bạn, có những thử thách người ta không thể gửi bằng con đường điện tín được.naCùng lúc ấy, tham mưu trưởng Norman quay lại, có một sĩ quan trẻ vận đồng phục phi công đi theo.- Đây là đại úy Lyall, người sẽ đưa ông sang Pháp. Anh ấy có thể đi ngay lập tức.- Xin ông mặc ấm vào, thưa ông – Người phi công trẻ nói – Tôi có thể cho ông mượn một chiếc áo khoác nếu ông muốn.Poirot xem đồng hồ, anh lẩm bẩm:- Phải, đã đến lúc, còn kịp.Anh ngẩng đầu sau đó lịch sự nghiêng mình trước người sĩ quan trẻ.- Xin cảm ơn anh, nhưng không phải tôi mà là ngài đây đi.Vừa nói anh vừa tránh sang một bên: một bóng người từ chỗ tối của chiếc xe thứ hai đi ra. Khi ánh sáng hắt vào mặt người tù binh ấy tôi giật mình: đó là ngài Thủ tướng!*- Vì tình yêu của Thượng đế, anh hãy kể lại cho chúng tôi nghe xem nào. Tôi sốt ruột kêu lên khi Poirot, Norman và tôi đã ngồi trên xe chạy về Londres. Tại sao chúng lại mang Thủ tướng về nước Anh.- Chúng không cần làm như thế – Poirot khô khan trả lời – Thủ tướng chưa rời khỏi Anh quốc. Ngài bị bắt cóc trên đường giữa Windsor và Londres.- Sao?- Tôi sẽ giải thích tất cả cho anh. Thủ tướng ngồi trên xe và người thư ký ngồi đằng sau, đột nhiên một chiếc khăn tẩm thuốc mê áp vào mặt ngài.- Kẻ nào làm như vậy?- Người biết nhiều ngoại ngữ, đại úy Daniels. Lập tức ngài bị ngất xỉu.Daniels cầm lấy ống nói ra lệnh cho O’Murphy rẽ phải. Người lái xe chấp hành mà không nghi ngờ gì cả. Sau khi chạy trên đường nhỏ vài chục mét, xe gặp một chiếc xe lịch sự bị hỏng đỗ trên đường. Tài xế xe này ra hiệu cho O’Murphy dừng xe. O’Murphy cho xe chạy chậm lại. Người lạ mặt tới gần, O’Murphy thò đầu ra khỏi xe, và chắc chắn cũng bằng thuốc mê, việc làm ngạt nạn nhân lại diễn ra một lần nữa. Trong một vài giây hai người bị ngất được đưa sang chiếc xe kia và hai người khác ngồi vào thay thế.- Có thể như vậy được không?- Được chứ! Anh không thấy trên sân khấu người ta đóng giả những nhân vật danh tiếng đấy ư? Không có gì đơn giản hơn là giới thiệu ngài Thủ tướng trước mọi người. Thủ tướng nước Anh lại càng dễ đóng giả cũng như đóng giả một ông Smith nào đó. Còn O’Murphy giả thì không ai chú ý. Đến lúc Thủ tướng rời khỏi xe thì hắn có thời gian tẩu thoát. Hắn đến thẳng khách sạn ở Charing Cross để gặp bạn bè. Hắn tới nơi với bộ mặt của O’Murphy và ra về với bộ mặt khác. Và màn kịch đã được trình bày: O’Murphy mất tích để lại đằng sau những dấu vết khó lần ra.- Nhưng kẻ đóng giả Thủ tướng thì được mọi người nhìn thấy chứ?- Đúng, nhưng không có ai là người thân cả. Và Daniels thì chắc chắn là hắn đứng xa đám đông. Hơn thế nữa, đầu Thủ tướng quấn băng, người ta có thể chấp nhận những cử chỉ khác thường của ông. Ngài Mac Adam có cổ họng khỏe, ngài hay hắng giọng trước khi đọc một bài diễn văn quan trọng. Việc đánh tráo dễ dàng cho tới khi Thủ tướng giả tới nước Pháp. Tới đây rồi thì hắn rất khó hành động cũng như việc làm cho Thủ tướng biến mất. Cảnh sát nước ông vội vàng vượt biển Manche mà không ai nghĩ đến việc bị tấn công lần thứ nhất. Để chứng tỏ việc bắt cóc xảy ra tại Pháp, Daniels cũng tự để đánh thuốc mê trói lại một cách tài tình.- Thế còn tên đóng giả tài xế thì sao?- Hắn bỏ đồ hóa trang. Hắn và tên lái xe có thể bị bắt như là những kẻ bị tình nghi nhưng không ai nghĩ đến vai trò thực sự của chúng trong vở kịch này và người ta không thể thả chúng khi thiếu những chứng cứ hiển nhiên.- Còn ngài Thủ tướng thì ở đâu?- Thủ tướng và O’Murphy được đưa tới nhà mụ Everard ở Hampstead. Mụ là người được gọi là cô của Daniels, nhưng thực ra mụ là Bertha Ebenthal. Cảnh sát đã từng có việc với mụ ta. Đây là vật quí mà tôi nộp cho cảnh sát, chưa nói đến Daniels! A! Đây thật là một kế hoạch tài tình, nhưng chúng không tính đến tài năng của Hercule Poirot!- Tôi nghĩ rằng người ta có thể bỏ qua cái thói kiêu ngạo của anh trong lúc này.- Anh đã nghi ngờ sự việc này vào lúc nào?- Khi tôi làm việc với phương pháp đúng đắn, đó là sự suy nghĩ! Tôi không khoanh riêng việc ám sát hụt. Tôi thấy ngay cái kết quả mong muốn rõ ràng nhất: đưa ngài Thủ tướng sang Pháp với chiếc băng cứu thương trên đầu. Và tôi bắt đầu hiểu ra. Nhưng sau khi đi kiểm tra các trạm cứu thương từ Windsor đến Londres thì tôi biết là không ai tới trạm nào băng bó như vậy cả: tôi càng tin chắc hơn. Sau đó mọi việc còn lại chỉ là những trò trẻ con đối với bộ óc như bộ óc tôi mà thôi.*Sáng sớm hôm sau Poirot đưa cho tôi xem một bức điện tín vừa nhận được. Bức điện không ký tên người gửi, không ghi nơi phát mà chỉ có hai chữ: “Kịp thời”.Một vài giờ đồng hồ sau, các tờ báo buổi chiều đăng tin về Hội nghị của các nước Đồng minh. Báo chí cũng nhấn mạnh đến bài diễn văn quan trọng của Thủ tướng Mac Adam, những lời phát biểu hùng hồn gây được những tình cảm sâu nặng mà người ta không thể nào quên được.Hết