Thám tử Hercule Poirot

Chương 23: Chương 23


trước sau



- Tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với bà – Poirot nói.Anh tới hộp đêm lúc chưa có khách hàng. Bà bá tước và Poirot ngồi trước một chiếc bàn nhỏ bên cửa ra vào.- Nhưng tôi không cảm thấy nghiêm chỉnh. Con bé Alice nghiêm chỉnh là một lẽ, còn giữa chúng ta, tôi thấy cái đó là không cần thiết.- Tôi có cảm tình với bà – Poirot nói tiếp mà không bối rối – và tôi không muốn thấy bà lâm vào cảnh rắc rối.- Nhưng ông đang nói gì vậy? Thật là mơ hồ! Tôi đang ở đỉnh cao của thế giới, tiền chảy vào như nước suối.- Nơi này là của bà ư?Bà ta nhìn đi chỗ khác.- Chắc chắn là như vậy.- Nhưng còn những người góp vốn.- Ai nói với ông như vậy? – Bà ta hỏi ngay.- Người góp vốn với bà là Paul Varesco.- Ô! Paul Varesco! Ý kiến gì mà hay vậy?- Anh ta có một tập hồ sơ tư pháp rất dày. Rất nhiều tên kẻ cướp đã tới đây, bà có nhận ra chúng không?Bà bá tước cười lớn:- Chắc chắn là tôi đã nhận ra. Ông không biết đây là vẻ hấp dẫn của Địa ngục ư? Họ tới đây để người này trông thấy người kia. Và để nói thêm, ở chiếc bàn bên kia, một người đàn ông đang vuốt ria mép, đó là một thanh tra của Scotland Yard, một cảnh sát mặc thường phục.- A! Bà biết cả chuyện này.- Nhưng, ông thân mến, tôi không đơn giản như ông nghĩ đâu.- Ở đây bà cũng buôn bán ma túy nữa, đúng không?- A! Cái đó thì không! Nó rất ghê tởm.Poirot chăm chú nhìn bà ta.- Tôi tin bà – Cuối cùng anh nói – Nhưng cơ ngơi này thuộc về ai? Rất cần thiết bà phải nói thật với tôi.- Của tôi! – Bà ta nói một cách dứt khoát.- Trên giấy, đúng. Nhưng đứng sau bà là ai?- Ông biết không, ông thân mến, tôi thấy ông rất tò mò? Có đúng không Doudou?- Bà gọi con chó ấy là gì?- Đó là con Doudou của tôi.- Thật là kỳ cục.- Nó rất đáng mến! Đây là một con chó cảnh sát. Hắn biết làm mọi việc. Ông xem đây.Bà hầu tước đứng lên nhìn xung quanh rồi cầm lấy đĩa bí-tết trên bàn bên cạnh. Xong việc bà ta cầm đĩa thịt đến đặt trước mặt con chó và nói với nó điều gì bằng tiếng Nga.Con Cerbere vẫn ngồi thẳng người, không hề chú ý đến miếng thịt.- Ông thấy chưa? Không phải chỉ trong một vài phút mà trong nhiều tiếng đồng hồ, nếu cần.Bà ta lại nói nhỏ một câu nữa và, ngay tức khắc con Cerbere vươn cổ đớp ngay lấy miếng thịt.Vera Rossakoff ôm lấy đầu con chó và hôn rối rít.- Nó có khôn không? Tôi, Alice và các bạn tôi… nó có thể làm mọi việc mà chúng tôi muốn. Chỉ cần nói với nó một mật khẩu! Tôi có thể cam đoan với ông nó sẽ cắn nát một thanh tra cảnh sát, ví dụ như vậy! Cắn nát thành muôn mảnh.Bà ta lại cười to.- Tôi chỉ cần nói với nó một câu!Poirot không thích kiểu đùa của bà bá tước. Thanh tra Stevens có thể gặp nguy hiểm.- Giáo sư Liskear muốn nói chuyện với bà – Anh nhanh trí nói.Ông giáo sư đứng trước mặt bà ta, nói một cách chê trách.- Tại sao bà lại lấy dĩa bí-tết của tôi?*- Chiều thứ năm, ông bạn. Andrew, đội trưởng đội chống ma túy sẽ giải quyết vụ này. Nhưng anh ấy sẽ rất hài lòng nếu ông có mặt.Cốc rượu của Japp đã cạn, anh ta nói tiếp:- Tôi có cảm giác là chúng tôi đã nắm chắc tình hình. Chúng tôi đã tìm ra một con đường bí mật.- Ở đâu vậy?- Đằng sau hàng rào. Người ta có thể quay ngang nó để đi. Đến bậc cuối, điện tắt từ công-tơ. Chúng tôi cần một vài phút để sửa chữa. Không ai được ra khỏi đây cả, ngôi nhà đã được canh giữ… Chúng tôi đã điều tra những ngôi nhà chung tường và chúng tôi đã tìm ra…- Rồi các ông sẽ làm gì? – Poirot hỏi.Japp nháy mắt.- Cảnh sát xuất hiện, điện tắt và có một người bên kia cánh cửa bí mật nhìn xem chúng có những hành động gì. Lần này thì chúng tôi tóm gọn.- Tại sao lại vào thứ năm?- Chúng tôi đã biết rõ cách làm việc của cửa hiệu kim hoàn. Nó xuất hàng vào thứ năm. Những viên đá quý của bà Carrington.- Ông cho phép tôi tiến hành một vài việc chuẩn bị, được không? – Poirot hỏi.*Thứ năm tiếp đó, ngồi bên chiếc bàn quen thuộc, Poirot nhìn xung quanh.Bà bá tước hôm nay trang điểm có phần lộng lẫy hơn. Bà ta tỏ ra Nga hơn. Bà ta vỗ tay, cười lớn. Paul Varesco đã tới. Vận bộ đồ buổi chiều để cải trang. Trông hắn rất hấp dẫn nhưng có vẻ lo lắng. Buông tay khỏi một người đàn bà to béo, người đầy đá quý, hắn đến trước mặt Alice Cunningham đang ghi gì đó vào một cuốn sổ nhỏ. Hắn yêu cầu được nhảy với cô gái. Người đàn bà to béo hằn học nhìn Alice và trông theo Varesco một cách tiếc rẻ.Khi âm nhạc tắt, Alice đến ngồi bên Poirot! Cô ta vừa có vẻ bối rối vừa tỏ ra sung sướng.- Rất thú vị – Cô ta nói – Varesco sẽ là nhân vật quan trọng trong cuốn sách của tôi. Người ta không thể nhầm lẫn trong xu hướng tượng trưng được…- Ảo tưởng đắt giá của phụ nữ là họ tin rằng mình có thể cải tạo được kẻ bất lương.- Tôi làm việc này không vì một tình cảm cá nhân nào cả! Thưa ông Poirot – Cô gái cãi lại với giọng lạnh lùng.- Nhưng bao giờ cũng vậy, lòng vị tha trong sáng nhất bao giờ cũng có đối tượng là một chàng trai xinh đẹp như là ngẫu nhiên. Cô có ngạc nhiên khi được biết thái độ của tôi khi đến lớp học không?- Ông không phải là một tên tội phạm.- Cô có thể nhận ra những kẻ phạm tội khi gặp bọn chúng không?- Chắc chắn là có.Giáo sư Liskeard đến ngồi bên Poirot.- Các vị đang nói về bọn tội phạm ư? Ông cần nghiên cứu luật Hammourabi( ), 1800 năm trước Công nguyên. Thật là thú vị: Người đàn ông nào bị bắt quả tang đang ăn cắp trong một đám cháy sẽ bị ném vào lửa.Ông ta đang nhìn vào hàng rào.- Có những đạo luật của Sumer( ) cổ nhất – Ông ta nói tiếp – Một người đàn bà thù ghét chồng mình thì bị ném xuống sông. Nhưng một người đàn ông có những tình cảm tương tự đối với người vợ thì được thưởng một số tiền. Không ai ném anh ta xuống sông cả.- Bao giờ cũng chỉ có một chuyện như vậy – Alice nói – Một đạo luật cho đàn ông, một đạo luật khác dành cho đàn bà.- Phụ nữ rất ham thích của cải có một giá trị tiền tệ lớn nhất. những người Babylone là giỏi nhất trong việc này.Một tiếng ồn ào lấn át tiếng của ông giáo sư. Một người nào đó kêu to “Cảnh sát!”. Phụ nữ hốt hoảng đứng lên. Đèn vụt tắt…Khi có ánh sáng thì Poirot đã đi được một nửa cầu thang dẫn ra ngoài phố. Những người cảnh sát đang canh gác chào anh. Poirot ra phố. Một người đàn ông rất nặng mùi, một bông hồng cài trên ve áo đang đợi anh ở chân tường.- Tôi đấy, thưa sếp – Người ấy nói bằng giọng ồm ồm – Đến lượt tôi chứ?- Phải, vào đi!- Sếp nói xem, có rất nhiều cảnh sát…- Không sợ. Tôi đã nói về anh với họ rồi.- Họ không nhúng mũi vào việc này chứ?- Không. Anh sẽ xử trí ra sao? Con chó rất lớn và rất dữ tợn.- Nó sẽ không dữ tợn với tôi. Với những thứ tôi hiện có trên người… con chó nào cũng phải theo tôi xuống địa ngục.- Nhưng con chó này phải ra ngoài địa ngục kia.*Tiếng chuông điện thoại réo vào lúc sáng tinh mơ. Poirot nhấc máy.- Ông đã yêu cầu tôi gọi cho ông! – Tiếng của Japp cất lên.- Phải, đúng như vậy. thế nào rồi?- Không tìm thấy ma túy, nhưng chúng tôi đã có những viên ngọc lục bảo.- Lấy ở đâu?- Trong túi giáo sư Liskeard.- Giáo sư Liskeard ư?- Ông ngạc nhiên ư, cả ông nữa? Ông giáo sư đã ngây ngô như một đứa trẻ. Ông ta không hiểu tại sao lại có những viên ngọc trong túi áo mình. Tôi tin rằng ông ta nói thật. Ông ta chỉ có thể có tiền để mua sách cũ thôi. Tôi cho rằng trong hộp đêm này không có ma túy.- Ô! Ông bạn, đêm hôm nay chắc chắn sẽ có… Nói xem, những ai không bị bắt giữ?- Có hoàng tử Henry Scandenberg và người tùy tùng, họ mới tới nước Anh vào ngày hôm trước. Ông Evan, bộ trưởng, người của Công đảng, chắc chắn ông ta đã tiêu bằng tiền đóng thuế của dân chúng. Cuối cùng là phu nhân Viner, hai ngày nữa sẽ kết hôn với quận công Loeminster. Tôi tin rằng không một người nào trong số này dính líu tới vụ buôn lậu.- Ông có lý. Nhưng đêm nay chắc chắn sẽ có ma túy trong hộp đêm này. Một người nào đó sẽ lôi ra.- Ai vậy?- Tôi, ông bạn.Poirot phải gác máy vì chuông cửa đang réo. Anh ra mở cửa và nữ bá tước Rossakoff chạy ùa vào.- Nếu chúng ta không già thì tôi là người sẽ gặp nguy hiểm! – Bà ta kêu lên – Tôi tới đây theo lệnh ông. Một viên cảnh sát đã bám sát tôi và đang đợi tôi ở dưới phố. Có chuyện gì vậy, ông bạn?Tế nhị, Poirot tránh cái nhìn của bà ta.- Tại sao bà lại cho những viên ngọc lục bảo vào túi giáo sư Liskeard? – Anh hỏi – Việc này chẳng lịch sự chút nào!Bà bá tước mở to mắt.- Ô! Tôi đút chúng vào túi ông đấy chứ?- Vào túi tôi ư?- Phải, tôi chạy vội đến chiếc bàn mà ông đang ngồi khi đèn vụt tắt. Có lẽ là tôi đã nhầm.- Tại sao bà lại định nhét vào túi tôi những viên ngọc ăn cắp được?- Tôi cho rằng đây là cách tốt nhất có thể làm được.- Đúng thế. bà thật là quá đáng!- Không phải như vậy, ông thân mến, xin ông hãy đặt mình vào địa vị tôi lúc ấy. Cảnh sát đã tới, đèn tắt và một bàn tay thò vào túi xách của tôi. Sờ vào qua lớp nhung tôi thấy một vật gì đó rất cứng. Tôi mở ra và tôi biết ngay ai đã làm việc này.- A!- Đúng thế! Thằng mất dạy! Con rắn độc! Đồ quỷ sứ! Cái thằng cặn bã Paul Varesco!- Người góp vốn với bà ư?- Phải! Hắn chính là chủ hộp đêm. Chính hắn là người mang tiền đến. Tôi không muốn phản thùng hắn. Tôi giữ lời hứa. Nhưng bây giờ hắn chơi lại tôi, đẩy tôi vào vòng nguy hiểm. Tôi nhổ vào tên của hắn!- Xin bà bình tĩnh lại và mời bà đi theo tôi.Anh mở cửa một căn phòng nhỏ trong đó có một con chó, con Cerbere, quen thuộc với Địa ngục nay đang chiếm cả phòng ăn của Poirot. Người nặng mùi đang đứng bên cạnh con vật.- Doudou! - Bà tá tước kêu to – Doudou con vật yêu quí của ta!Cerbere vẫy đuôi nhưng vẫn ngồi yên.- Xin phép được giới thiệu đây là ông William Higgs – Poirot nói – Ông Higgs đã chinh phục được con Cerbere đi theo ông đêm hôm qua.- Ông ư? Ông làm như thế nào?Higgs cúi mặt ra chiều xấu hổ.- Thật khó nói khi đứng trước mặt một phụ nữ. Với cách làm này thì con vật nhất định phải khuất phục. Kể cả đối với con chó cái cũng vậy thôi, bà hiểu chứ?Bà bá tước quay sang Poirot.- Nhưng tại sao?- Một con chó biết ngậm trong mõm một vật cho đến khi người ta bảo nó nhả ra, trong nhiều tiếng đồng hồ, nếu cần. Bây giờ bà hãy ra lệnh cho nó nhả cái mà người ta bắt nó giữ trong mõm nó, được không?Vera Rossakoff có vẻ rất ngạc nhiên nhưng cũng nói với con chó hai câu ngắn gọn.Cerbere há mõm để rơi ra một vật.Poirot nhặt lên một gói bọc bằng mảnh cao su màu đỏ lên. Anh mở gói ra. Trong gói có chất bột trắng.- Cái gì vậy? – Nữ bá tước hỏi.- Cô-ca-in. Không nhiều lắm, đúng không? Nhưng cũng phải trả nhiều triệu li-vrơ nếu muốn mua nó và nó sẽ gây tai họa cho rất nhiều người.- Và ông tin rằng… - Bà ta nói – Xin thề với ông nó không phải là của tôi! Tôi cũng chơi đùa với chó bằng quả bóng bằng cao su… cho vui thôi. Bây giờ tại sao lại có cái này?- Đó là điều tôi nghĩ khi nhìn thấy con chó – Ông Higgs nói.- Bà không thể phân biệt cái thiện với cái ác – Poirot chê trách.- Nhưng đây là ma túy. Tôi không nghĩ người ta lại dùng nó trong hộp đêm của tôi. Nói xem, ông tin tôi chứ?- Tôi tin bà. Tôi không muốn người ta làm hại bạn bè của mình. Bà là người phải trả giá khi công việc của chúng không trót lọt. Người ta phải tìm thấy những viên đá quí trong túi xách tay của bà và nếu có một người thông minh (như tôi) thì người ta sẽ thấy ma túy trong mõm con chó của bà. Con chó chấp nhận Alice cũng là do lệnh của bà. Đứa con gái với những tiếng lóng khoa học trong bộ đồ thể thao có nhiều túi lớn làm tôi nghi ngờ ngay từ đầu. Thật không bình thường đối với một phụ nữ bị coi thường ngay ở vẻ bề ngoài. Còn những chiếc túi! Chúng có thể chứa những viên đá quí và cô-ca-in. Việc trao đổi rất dễ dàng khi cô ta khiêu vũ với kẻ tòng phạm. Một vỏ bọc rất đẹp. Ai lại nghi ngờ một thày thuốc tâm lý? Cô ta có thể tạo cho những con bệnh giàu có của mình thói quen dùng ma túy… Nhưng cô ta đã khinh thường Hercule Poirot. Khi đèn tắt, tôi đã tới ngồi bên con Cerbere. Tôi nghe thấy tiếng chân của Alice chạy lại. Cô ta đã làm cho con chó há mõm ra và đặt cái gói vào đấy. Còn tôi, rất nhẹ nhàng, với chiếc kéo, tôi đã cắt một mẩu vải trên ống tay áo của cô ta. Tôi sẽ đưa nó cho thanh tra Japp để so sánh vài và bắt giữ cô ta. Người ta sẽ nói Scotland Yard rất khôn ngoan.Nữ bá tước Rossakoff ngạc nhiên nhìn anh và rồi bà ta rú lên:- Nhưng, Niki, con trai tôi… Niki, con trai tôi, nó sẽ rất đau khổ…- Ở Mỹ còn rất nhiều con gái.- Không có ông thì mẹ nó đã vào trong nhà tù, cạo trọc đầu! Ôi, ông thật là tuyệt vời, thật là tuyệt vời…Bà ta nhảy lại, ôm lấy cổ Poirot và hôn thật lâu dưới cái nhìn có vẻ như đánh giá của ông Higgs.Con Cerbere vẫy đuôi.Tiếng chuông cửa cắt ngang cảnh vui vẻ này.- Japp! Poirot nói và gỡ tay người bạn ra.- Tốt nhất là tôi nên tránh mặt sang phòng bên, đúng không? – Bà bá tước gợi ý rồi biến mất.Poirot định ra mở cửa thì ông Higgs gọi giật lại.- Sếp! Xin sếp nhìn vào chiếc gương đã.Làm theo lời khuyên của anh ta và anh giật mình lùi lại: mặt anh có vết son môi.- Nếu là Japp ở Scotland Yard thì anh ta sẽ hình dung là đã có chuyện tệ hại…*Một tuần lễ sau, bà Lemon, thư ký riêng của Poirot, mang một tờ hóa đơn vào gặp chủ.- Xin lỗi ông Poirot, nhưng tôi có phải chi khoản này không? “Leonora, người bán hoa. Hoa hồng đỏ, mười một livres, tám shillings, sáu xu gửi cho bà Vera Rossakoff ở nhà hàng “Dưới địa ngục”.Poirot mặt đỏ lên tận mang tai.- Hoàn toàn đúng theo lệnh, bà Lemon… Một phần đóng góp nhỏ… Con trai bà bá tước làm lễ hứa hôn với con gái ông chủ một tập đoàn sắt thép của anh ta ở Mỹ. Bà ta vẫn rất thích hoa hồng đỏ.- Rất có thể, nhưng vào mùa này hoa hồng đỏ rất đắt.- Có những lúc người ta không thể tiết kiệm được, anh trả lời.Rồi với những bước chân mềm mại, Poirot ra khỏi phòng, miệng huýt sáo. Bà thư ký nhìn theo và rất ngạc nhiên:- Ôi Trời! - Bà lẩm bẩm – Vào tuổi ông ấy… Ô!... Không…HẾT


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!